Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1213: Lăng Thiên

Diệp Thiên Dật tỏ vẻ, đưa bọn họ đến làm gì chứ? Chính là đến để bản thân làm màu!
Cuộc sống không thể làm màu với cuộc sống không có con gái, không bằng chết đi!
Đặc biệt là bây giờ, Diệp Thiên Dật nhận được ánh mắt ngưỡng mộ, đố kị của những người đó, cả người sảng khoái vô cùng!
Đây mới là thú vui của việc làm màu.
“Ái ái ái! Rượu đó rót cho ta một ly!” Diệp Thiên Dật nói với Liễu Thiển Thiển.
“À… ừ.”
Liễu Thiển Thiển rót cho Diệp Thiên Dật một ly rượu mang đến.
Mọi người đều ngưỡng mộ.
“Được rồi, các nàng đi chơi đi!”
Diệp Thiên Dật nói một câu, sau đó uống rượu, ăn điểm tâm, khiến những người đó ngưỡng mộ đến phát khóc.
“Hi!”
Lúc này, một chàng đẹp trai đến bên cạnh Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật ngước đầu nhìn một cái.
“Có chuyện gì sao?”
“Ha ha ha, chỉ là cảm thấy ngươi khá lợi hại, muốn làm quen một chút, Lăng Thiên.”
Hắn chìa tay về phía Diệp Thiên Dật.
“Diệp Thiên Dật.”
“Ha ha ha, trong tên của chúng ta đều có chữ Thiên.”
Lăng Thiên cười nói.
“Ừ, ta bảo này người anh em, ngươi không cảm thấy ngượng à? Có phải bắt chuyện với con gái cũng rất lúng túng không?”
“Ừ.”
Lăng Thiên ngơ ra một lát, sau đó nói: “Không không không, hoàn toàn ngược lại, ta với con gái lại rất tự nhiên, nhưng không hiểu sao với Diệp Thiên Dật ngươi thì lại lúng túng thế.”
Diệp Thiên Dật thầm tặc lưỡi.
“Đều bảo là căng thẳng mới như vậy, ngươi căng thẳng gì chứ? Chắc không phải ngươi thích con trai chứ? Ôi trời, chả trách lại đến bắt chuyện với ta, cáo từ!”
Diệp Thiên Dật nắm tay lại sau đó rời đi.
Lăng Thiên: “……”
“Ôi trời, bẻ lái kiểu gì vậy? Thật sự có nam thích nam không bằng?” Lăng Thiên cười, dù sao thì hắn cũng chưa gặp được.
Nhưng mà Diệp Thiên Dật gặp qua rồi, cũng không ít, hắn sợ.
“Có nhìn thấy tông chủ Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông chưa?”
Lạc Cơ hỏi một câu.
“Không có, không biết có đến không, nhưng mà dù đến rồi, chúng ta cũng không biết hắn là ai, nhưng mà ta cảm thấy chưa chắc đã đến.”
“Hừ! Nếu ngay cả cái gan đến đây cũng không có, vậy hắn đặt tên tông môn như vậy là tìm đường chết rồi! Nếu có gan đến, chứng tỏ hắn vẫn có con át chủ bài.”
Lạc Cơ cười nhạt một tiếng.
Lúc này, một tốp người đi đến, toàn bộ ánh mắt đều nhìn sang, sau đó hầu hết mọi người đều ngừng công việc hiện tại của mình lại, hoặc ngừng nói chuyện với người khác.
“Dư lão!”
“Lưu Thiên sư!”
“Bất Diệt Tôn giả!”
Mọi người lần lượt hành lễ.
Diệp Thiên Dật nhìn sang.
Đại khái cũng khoảng hai mươi mấy người, có vẻ hình như không phải cùng một thế lực! Hình như không chỉ là của Chúng Thần Minh, Diệp Thiên Dật còn nhìn thấy một người rất quen, coi như là quen đi!
Dao Hải, ừ, cha của Dao Tịch.
Dao Hải này cũng chính là ở với bọn họ, đây là chủ của tông môn thần cấp Dược Thần Sơn, vậy có lẽ những người khác chính là người của Chúng Thần Minh, đặc biệt là thái độ nhìn những người này, cơ bản cũng xác định rồi.
“Các vị, có lẽ đều đến đủ cả rồi chứ?”
Ánh mắt của một vị lão giả lướt qua mọ người một lượt.
“Ừ, thời gian cũng đã quá nửa tiếng rồi, nếu như ai không đến, vậy thì chả có quan niệm về thời gian.”
Một cường giả nói.
“Hình như Thần Mộng nữ hoàng bệ hạ chưa đến phải không?”
“Nữ hoàng các hạ có chút việc, lát nữa mới đến, chúng ta làm xong công tác chuẩn bị trước đi!” Lúc này, Trương Hàm Nhã đi đến, lạnh nhạt nói.
“Trương hội trưởng!”
Nhìn thấy nàng, một vài người nhanh chóng hành lễ!
Trương Hàm Nhã coi như là cấp trên của của một tông môn lớn, đương nhiên, trên ý nghĩa nào đó là vậy! Thứ mà Thiên tông hội phụ trách là bổ cấp, bao gồm phân phối một ít tài nguyên, quản lí kế hoạch phạm vi, việc này đối với chuyện phát triển tông môn là rất quan trọng.
“Ừ, các vị không cần khách sáo!”
Trương Hàm Nhã lướt qua một cách tùy tiện, ánh mắt nhìn vào Diệp Thiên Dật ở không xa!
Càng nhìn người này càng đẹp trai, đặc biệt khi nàng biết, người này là bạn trai của nữ hoàng bệ hạ, nàng cảm thấy càng đẹp trai hơn, dường như không sao rõ được trên người hắn thêm một cái nhìn xấu xa!
“Vậy được, bây giờ chúng ta làm công tác chuẩn bị trước, mời các vị tông chủ tông môn để lại tên của tông môn mình, bản tôn sẽ làm huy chương để các ngươi tiện đeo trước ngực, cũng tiện cho người khác nhận ra, sau đó cuộc tranh cử Minh chủ của đế quốc Thần Mộng Chúng Thần Chi Vực sẽ cạnh tranh thi đấu từ trong các vị.”
Dư lão đó, hình như cũng là một lão giả tóc trắng có địa vị ở Chúng Thần Minh nói.
Diệp Thiên Dật hơi trầm ngâm.
Nhưng mà hắn biết Minh chủ đế quốc tông môn này Chúng Thần Minh đã ngầm định trước rồi, có lẽ chọn được vài người, trong đó tùy ý chọn ra một người là được, vậy nên, chín mươi lăm phần trăm tông môn có lẽ đều là chạy theo.
Trong lòng những người này cũng rất rõ, nhưng mà… lỡ như bọn họ là người được Chúng Thần Minh chọn thì sao?
“Được!”
Sau đó rất nhiều người lần lượt đi đến.
Bữa tiệc này là cuộc thi đấu giữa các tông chủ, vậy nên không phải là những người trẻ rồi, với bọn họ không liên quan, bọn họ đều qua đây cho có, tiện thể kết giao bạn bè.
Nhưng mà…
Có một người khiến bọn họ ngẩn ra đến vậy.
Tại sao chứ?
Người ta từng người từng người đi đến đều là đàn ông trung niên, thậm chí có lão giả, sao lại có một người trẻ tuổi đi đến chứ? Hình như mới hai mươi mấy tuổi!
Không đúng, không chỉ một, mà là hai!
“Đó không phải là bạn trai của Liễu cô nương sao? Hắn cũng là tông chủ? Còn trẻ vậy, lẽ nào là con trai của đại lão nào, mở một tông môn chơi?”
“Có khả năng đấy, có thể theo đuổi được Liễu cô nương có lẽ không đơn giản, hơn nữa lại là hoa tỷ muội, ngoại trừ hoa tỷ muội còn có một người… ta cảm thấy không đơn giản, lẽ nào là thiếu chủ của một tông môn nào đó ở Thượng Vực đến Hạ Vực rèn luyện một chút?”
Thượng Vực quả thật mạnh hơn Hạ Vực không ít, nhưng không có nghĩa là cường giả đỉnh cấp Hạ Vực không bằng Thượng Vực, vốn không phải, chỉ có điều… trình độ phổ biến ở Thượng Vực cao hơn ở Hạ Vực.
Mọi người bắt đầu suy đoán thân phận Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật đó là tông chủ? Lúc trước không phải còn tham gia cuộc thi Y sư sao? Sao lại thành tông chủ rồi? Lẽ nào là một tông chủ tông môn nào đó vì để lôi kéo hắn, thậm chí không tiếc giao cho hắn vị trí tông chủ, vậy mới khiến hắn từ chối gia nhập tông môn khác?”
“Sao có thể được, vì để lôi kéo một người, bỏ đi chức tông chủ, vậy không phải kẻ ngốc sao? Xem đi rồi nói.”
Tần Hạo, Dược Trần, Dược Trần, Lạc Trần, Lạc Cơ, kể cả Dao Tịch, Dao Hải bọn họ nhìn thấy Diệp Thiên Dật đi đến đều rất ngạc nhiên.
“Tông chủ sao? May mà ta chưa gây chuyện với hắn, có lẽ là con trai của một đại lão nào đó từng trải.”
Tiêu Nam Sơn nói thầm trong lòng.
Sáu bảy trăm người, hai người trẻ tuổi khác đi đến, một người là Lăng Thiên.
“Trời ạ, Diệp huynh! Ngươi cũng là tông chủ à?”
Lăng Thiên nhìn thấy Diệp Thiên Dật sau đó ngạc nhiên nói.
“Ngươi là tông chủ?”
Diệp Thiên Dật nhìn thấy người thanh niên này cũng thầm tặc lưỡi! Đại lão trải nghiệm cuộc sống chăng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận