Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1372: rốt cuộc ngươi muốn làm gì

Thực ra đối với Diệp Thiên Dật mà nói, bị để ý cũng là chuyện tốt, vì Diệp Thiên Dật đến đây là muốn xem xem đây rốt cuộc là trò gì, trước mắt cái gì hắn cũng không biết, nhưng có vẻ rất lợi hại.
Diệp Thiên Dật vô địch hoàn toàn không giả như 8 người này, nhưng Diệp Thiên Dật muốn giải quyết chúng, thì không dễ chút nào!
Có thể tưởng tượng, những người khác khó khăn bao nhiêu?
Diệp Thiên Dật lại không ngờ, hắn tưởng chỉ có một tên, ai biết được có tận 9 tên!
Nhưng nếu những người khác rất mạnh hoặc có sức mạnh giống Cấm Linh có thể trực tiếp xoay chuyển cục diện, thì thực ra vẫn có cơ hội!
“Cứ như vậy đi.”
Diệp Thiên Dật không cam lòng với giá trị cuồng ném của hắn, dù sao sự cuồng ném của hắn không nhiều, mặc dù cũng không ít...
“Sớm biết thì ta đã mở hệ thống mới, tính sai hết rồi.”
Nếu lần này Diệp Thiên Dật mở một hệ thống mới thì cần chút thời gian, dù sao vẫn chưa tới lúc, nhưng bình thường hắn không nên mở hệ thống mới liên tục, vì đây là Hoang Cổ Thương Khung.
Có điều, trải qua chuyện trước đó, Diệp Thiên Dật cảm thấy bản thân nên mở rồi.
“Kết thúc thôi!”
Diệp Thiên Dật đợi kết thúc Cấm Linh, lúc Cấm Linh kết thúc, Diệp Thiên Dật đã tính toán thời gian, rồi tự mình giải phóng Cấm Linh, sau đó...
Diệp Thiên Dật phóng thích sức mạnh không gian của bản thân, tập hợp 8 tên “Diệp Thiên Dật” với nhau, rồi...
Hắn âm thầm lấy mấy lon coca cola, và ném thẳng ra ngoài.
Vèo—
Trò chơi kết thúc!
Soạt—
Trước mặt Diệp Thiên Dật xuất hiện một trận dịch chuyển, sau đó hắn bước vào.
Di chỉ này lợi hại hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Diệp Thiên Dật bước vào trận dịch chuyển, và lại lần nữa xuất hiện ở một vùng đồng bằng.
Đồng bằng này trước mắt có vẻ không có gì, nhưng... Diệp Thiên Dật nhìn về một nơi rất xa, chỗ đó trời tối, có đám lôi vân dày đặc, dù không có ai nói cho ta biết đi hướng nào, thì bình thường người có chút đầu óc đều biết đi về hướng lôi vân đó.
“Thẻ địa đồ toàn khải!”
Khi mở bản đồ, Diệp Thiên Dật đã trực tiếp hướng dẫn vị trí chủ điện, nhưng lại thất bại.
“Trâu bò thật!”
Diệp Thiên Dật thầm than trong lòng.
Bản đồ đã từng thăng cấp, thứ đó có thể chỉ dẫn cho Diệp Thiên Dật vị trí của Cấm Ma Thư, giờ đây, Diệp Thiên Dật lại không thể dẫn đường đến chủ điện của di chỉ, ngươi nói xem khoa trương bao nhiêu?
Điều đó chứng minh có hai khả năng, thứ nhất, hoặc là có thứ gì đó ghê hơn Cấm Ma Thư, hoặc là chủ nhân của di chỉ này mạnh hơn cả Cấm Ma Thư!
Giờ Diệp Thiên Dật vô cùng hứng thú.
Khỉ thật!
Di chỉ này có vẻ khá lợi hại, giờ hắn bắt đầu thấy vô cùng mong chờ.
“Nếu ta đã không chỉ dẫn được vị trí của chủ điện này, vậy ta có thể hướng dẫn lối ra của di chỉ này được chứ?”
Hiển nhiên rồi, thực ra di chỉ này giống như một trò chơi đánh yêu quái và vượt qua các ải của trò chơi vậy, trong di chỉ có hết cửa này lại tới cửa khác, vừa rồi chắc là cửa đầu tiên, bây giờ Diệp Thiên Dật chắc chắn phải đối mặt với cửa thứ hai, điều mà Diệp Thiên Dật hướng dẫn lần này là con đường đơn giản để thông qua cửa thứ hai, điều này liệu có dẫn ra được không?
Sau đó, Diệp Thiên Dật bắt đầu hướng dẫn.
“Chết tiệt!”
Điều gì khiến Diệp Thiên Dật nói như vậy?
Thực ra Diệp Thiên Dật có một cảm giác, cảm thấy chủ nhân của di chỉ này là tên cẩu tặc to lớn, lại còn rất rất hèn nữa, thậm chí còn đặc biệt phái một tên phân thân dụ dỗ ngươi, rồi có 8 tên phân thân nữa đợi ngươi... Cho nên, Diệp Thiên Dật thấy không sao nói rõ được, đây là một bản đồ mở, bốn phương tám hướng đều có thể đi! Còn phía trước là vùng lôi vân, và hiển nhiên muốn qua đám lôi vân đó phải vượt qua được cửa này.
Sự thật đúng là như vậy, nhưng vì sao lại nói chủ nhân của di chỉ này hèn hạ?
Bởi vì ngươi đi bên phải, cả đường thuận lợi, không có nguy hiểm, đích đến hoàn toàn giống nhau sau khi đi qua đám lôi vân! Đúng là nực cười!
Trong suy nghĩ của người bình thường, ai biết đi bên phải chứ? Ai sẽ đi bên trái và đằng sau đây! Thấy đám lôi vân, suy nghĩ của bọn họ chắc chắn là giống nhau, xuyên qua đám mây, thì có thể qua cửa! Dù nguy hiểm nhưng đó là con đường phải đi.
Vì vậy, cho dù nguy hiểm phía trước, bọn họ vẫn đi về phía trước như cũ, nhưng tệ nhất là nếu đi về bên phải thì chẳng những không gặp nguy hiểm, dưới sự giám sát của bản đồ mở thẻ hướng dẫn, hình như đâu đó vẫn có bảo vật, đây là điều không đúng nhất.
Điều này không kinh tởm sao?
Diệp Thiên Dật phục rồi!
May mà hắn đã dùng bản đồ mở thẻ hướng dẫn, bằng không, hắn đi điện liệu rồi?
Lúc Diệp Thiên Dật chuẩn bị rời đi...
Soạt—
Một tia sáng lập loè, bóng dáng của An Vũ Sương đang đứng đó.
Diệp Thiên Dật quay đầu nhìn.
“Ô hô.”
Sau đó Diệp Thiên Dật vẫy tay chào hỏi.
An Vũ Sương hơi giật mình khi thấy Diệp Thiên Dật.
Hắn... ra rồi ư?
Nhanh vậy à?
Chắc là bọn họ đã trải qua chuyện tương tự?
Sao mấy vạn người lại cùng nhau đến nhỉ? Chỗ trống trải này ngoài hắn không có người thứ hai, chẳng lẽ hắn thật sự là người đầu tiên bước ra sao?
Nàng có thể ra nhanh như vậy cũng là có lý do, lẽ nào trong tay hắn có bảo vật! Có phải mấy tên cường giả đó vì muốn lấy được bảo vật mà muốn giết hắn không?
Diệp Thiên Dật cảm thấy cô em này rất lợi hại, nhiều cường giả như vậy, hơn nữa còn là cường giả hàng đầu, vậy mà nàng lại có thể ra nhanh như thế, phải biết, điều này cần phải ứng chiến với 9 phân thân của bản thân...
“Không có ai khác ra nữa sao?”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “ừ, dù gì lúc ra ta cũng không nhìn thấy.”
“Ừm.”
An Vũ Sương gật đầu, mắt nhìn về vùng lôi vân phía trước, lông mày khẽ cau lại.
Sấm sét.
Với bất kì võ giả ở cảnh giới nào đều đáng sợ, không có võ giả nào không sợ sấm sét, trừ khi là sấm sét do tự võ giả phóng ra, nhưng phía trước rõ ràng là thiên lôi của thiên phạt!
E là, đây là nơi có nguy cơ mất mạng cực lớn.
“Vậy ta đi trước.”
An Vũ Sương cũng không rảnh rỗi nói muốn đợi người những người khác đến đông đông rồi cùng nhau đi, nàng có chút tự tin đối với thực lực của bản thân, đi cùng nhau thì giúp được gì cho nàng chứ? Ngược lại có khi còn nguy hiểm hơn, dù sao cũng nên trải qua, vậy thì không có gì đáng đợi cả.
“Này này này.”
Diệp Thiên Dật gọi An Vũ Sương.
“Hử?”
Diệp Thiên Dật nói: “Hay là ngươi cùng ta đi bên này nhé.”
Diệp Thiên Dật chỉ bên phải.
“Rõ ràng phải đi qua vùng lôi vân mới qua được cửa này, bên phải sợ rằng ngươi đi cả đời cũng không ra được.”
An Vũ Sương nói nhẹ.
“Vậy thì đi một lúc thôi, dù sao ta cũng vừa mới suy luận ra, đi bên phải là an toàn.”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
An Vũ Sương cảm thấy người này ngày càng không ổn, rất kỳ lạ, nhất định hắn có mục đích nào đó! Đồng thời còn liên quan tới nàng? Nhưng nàng vừa đến đây, dù trên người có bảo vật gì thì người trong này cũng không biết chứ nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận