Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1720: Thủy điệu ca đầu bị copy rồi.

Theo lý mà nói, Hoàng Liên tuyên bố người được chọn là đế quân, hoặc là nàng không tham gia hội thơ này, hoặc là nàng như thường mang theo đế quân đến tham gia, bởi vì vừa tuyên bố tin tức này, mang đế quân tham gia là lẽ đương nhiên, theo lý mà nói là phải mang theo.
Mà người được gọi là đế quân này, hắn cũng không phải là người bận rộn, hay cao thủ đỉnh cấp gì, hắn không đến vậy cũng không thể nói vì bận chuyện gì đó đúng không?
Cho nên, hắn càng có khả năng là đế quân giả!
“Các vị không cần đa lễ, hôm nay bản đế là khách.”
Hoàng Liên thản nhiên nói.
Vì cái gì nàng phải đến tham gia hội thơ này đây?
Thứ nhất, hội thơ là tổ chức ở địa bàn của nàng, thứ hai, cường giả đến đây đủ nhiều, mặc kệ Hoàng Liên là vì giữ gìn thế lực hoàng thất của mình hay là vì sao, đều nên đến tham gia, thứ ba, nàng cũng rất thích hội thơ, chủ yếu là mẹ nàng thích.
Bình thường mẹ nàng nhất định sẽ đến tham gia hội thơ này, nhưng mẹ nàng đang luyện hóa Thái Thượng Lưu ly mệnh, cho nên lần này không thể đến được, có điều, nàng nghĩ rằng, nếu như có thể đem về cho mẹ mình vài bài thơ mới vô cùng hay, có lẽ mẹ mình sẽ rất vui.
“Nữ hoàng bệ hạ mời ngồi.”
Hoàng Liên gật đầu, sau đó ngồi ở đó.
“Hội thơ vẫn chưa bắt đấu sao?”
Hoàng Liên hỏi một tiếng.
“Vâng, đợi sau khi một trăm tài tử, tài nữ thăng cấp ở tầng một tiến vào hội thơ mới chính thức bắt đầu, bây giờ mọi người đều đang nói chuyện.”
Hoàng Liên gật đầu: “Ừ, cũng tốt, có điều dạo này có bài thơ đặc biệt nào không, bản đế muốn thưởng thức trước một phen.”
Mặc Bạch đứng lên, nói: “Như vậy hội thơ bắt đầu trước đi, trước tiên không cần tiến hành so đấu gì cả, hội thơ một năm một lần, chắc hẳn các bậc thầy thơ ca trong năm này cũng đã chuẩn bị rất nhiều bài thơ từ văn phú xuất sắc, như vậy đúng lúc mọi người nhân lúc này cùng nhau giao lưu chẳng phải là rất tốt sao?”
“Đúng.”
Các lão giả gật đầu.
Kiếm Nam Sơn!
Không sai, Kiếm Nam Sơn của Linh Kiếm điện Hạ Thất điện, cùng đến với hắn còn có Kiếm Vô Thiên, Kiếm Nam Sơn chính là lão giả lúc đó Diệp Thiên Dật nói văn thơ không có ý nghĩa gì và hắn chính là người đi qua nghe thấy, cuối cùng còn bất mãn với Diệp Thiên Dật, nếu như là Kiếm Vô Thiên cũng xem như là đối thủ của Diệp Thiên Dật, có điều không có quá nhiều mâu thuẫn, vậy phải nhìn xem bọn họ cư xử ra sao.
“Một năm này lão phu cũng sáng tác hơn mười bài thơ, đã sớm muốn chia sẻ với mọi người.”
“Vậy được, như vậy chúng ta bắt đầu đi.”
Người đến đây thật sự phần lớn đều là một vài người yêu thích thơ từ ca phú, đối với những cường giả này mà nói, hoặc là không đến, hoặc là thật sự yêu thích thơ từ ca phú, có rất ít người vì mục đích nào đó mà đến, bởi vì trên căn bản mọi người đều thảo luận thơ từ ca phú, rất ít cơ hội cho ngươi giao lưu.
Mặc Bạch rất muốn cho Hoàng Liên nhìn thấy bài thơ mà mình viết riêng cho nàng, nhưng không cần gấp, hắn muốn sau khi tất cả những cường giả ở đây đọc xong thơ từ ca phú của bản thân, lúc cuối cùng để cho mọi người chú ý đến hắn sẽ đọc bài thơ này!
Một lúc sau, Dương lão kia cầm một xấp giấy đi vào, đi đến bên cạnh Vô Tâm đại sư kia.
Không sai!
Vô Tâm đại sư này rõ ràng là người tổ chức hội thơ này, địa vị tuyệt đối là cao nhất.
Mà hắn là người của Vạn Phật môn, Vạn Phật môn là thế lực gì?
Vượt qua Thượng Thất điện, thế lực cùng cấp bậc với Thần Cơ môn, nhưng Mặc Bạch hắn lại không giống, địa vị không giống! Hắn là tồn tại rất mạnh của Vạn Phật môn! Địa vị vô cùng rõ rệt, tư lịch rất cao.
“Vô Tâm đại sư, Nữ hoàng bệ hạ, các vị cường giả, đây là một trăm bài thơ thăng cấp vãn bối lựa chọn.”
Dương lão cung kính nói.
“Ừ, được! Vất vả rồi.”
Vô Tâm đại sư gật đầu.
“Là như thế này, trong này có một bài thơ vãn bối cảm thấy hết sức xuất chúng.”
Dương lão nói.
“Ừ, nói sau đi.”
Vô Tâm đại sư nói một câu, bởi vì bây giờ là một cường giả đỉnh cấp đọc bài thơ của bản thân cho mọi người.
“Vâng.”
Mấy phút sau, Vô Tâm đại sư lấy thơ từ văn phú ở trong tay lên, sau đó nói: “Các vị, trong này là một trăm bài khá là xuất sắc được bình chọn ở tầng một, chúng ta cùng đến xem thử nhé?”
Hoàng Liên gật đầu: “Rất tốt.”
“Hy vọng trong này thật sự có thể có vài kiệt tác có thể truyền lại đời sau.”
Mặc Bạch cười nói.
“Ha ha ha, ý Mặc tôn giả là, mấy lão già chúng ta không có ai làm ra một kiệt tác truyền lại đời sau, mà phải thử tìm ra mấy bài ở trong này?”
Một lão giả cười trêu ghẹo nói.
“Cơ tiền bối, lời này của người có hơi giễu cợt vãn bối rồi, vãn bối há lại có ý này? Thơ từ ca phú của các vị tiền bối đều là kiệt tác có thể lưu truyền nghìn đời, chỉ là trong những bài này đều là xuất phát từ tay của những văn nhân trẻ tuổi, nếu như bọn họ có thể làm ra kiệt tác, sẽ càng khiến người ta kinh ngạc hơn.”
Mặc Bạch cười giải thích.
“Ha ha ha, ta cũng chỉ là nói đùa thôi, cùng nhau xem đi.”
Sau đó Vô Tâm đại sư tùy ý phân chia cho khoảng mười người một trăm bài thơ trong tay, rất nhiều cường giả khác ở trước mặt những người này bọn họ không có quyền phát biểu gì, chỉ có thể cười gật đầu hùa theo.
Một lúc sau, Vô Tâm đại sư cầm đến một bài thơ, đầu tiên là nhíu mày, sau đó dần dần dãn ra, ánh mắt theo đó mà sáng lên.
“Các vị, mọi người xem bài thơ này một chút.”
Vô Tâm đại sư nói một câu, sau đó trước tiên truyền bài thơ này cho Hoàng Liên.
Hoàng Liên nhận lấy nhìn thoáng qua.
Một lúc sau đôi mắt nhịn không được sáng lên.
“Nữ hoàng bệ hạ, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Nói thật sao?”
Hoàng Liên hỏi.
“Vâng, nói thật.”
Sau đó Hoàng Liên cảm thán nói: “Bài thơ này theo như bản đế thấy, bất kì một bài thơ nào tối nay so với bài này đều có sự chênh lệch không nhỏ, thuộc loại kiệt tác thiên cổ rất ít có thể gặp được trong nhiều năm gần đây.”
“Kiệt tác thiên cổ!”
“Cái gì? Đánh giá cao như vậy sao?”
Nghe thấy lời nói của Hoàng Liên, mọi người không nhịn được thán phục.
“Ha ha ha, không sai! Chính là như vậy, bài thơ này quá là khiến người ta kinh ngạc, gặp được bài thơ này, lão nạp không uổng công chuyến này.”
Vô Tâm đại sư khen ngợi nói.
“Nữ hoàng bệ hạ, nhanh nhanh, để lão phu xem thử.”
Kiếm Nam Sơn không nhịn nổi nói.
Sau đó hắn và mấy cường giả khác nhanh chóng sáp đến gần nhìn thoáng qua.
“Quá kinh ngạc, đây thực sự là có chút quá mức kinh ngạc! Trăng sáng khi nào có, nâng rượu hỏi trời xanh, không biết cung điện trên trời, đêm nay là năm nào!”
Bọn họ không nhịn nổi thán phục.
“Người có vui buồn tan hợp, trăng có tỏ mờ tròn khuyết….. Chỉ nguyện người trường cửu, nghìn dặm được sánh đôi cùng thuyền quyên!”
Bọn họ những người hiểu thơ từ văn phú đều không nhịn nổi mà kinh ngạc!
Bài thơ này quá khoa trương rồi?
“Bài thơ này thật sự quá tuyệt, quá tuyệt.”
“Rất khó tưởng tượng được đây là bài thơ của một người trẻ tuổi làm ra.”
“Không không không, không nhất định là người trẻ tuổi.”
Vô Tâm đại sư nhìn về phía Dương lão đi đến kia, nói:
“Các vị, cùng nhau đến thưởng thức bài thơ này đi, Dương lão, làm phiền ngươi trước hết mời anh bạn nhỏ gọi là Tần Hạo làm ra bài thơ này đến đây!”
Dương lão gật đầu: “Vâng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận