Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1807: Vậy thì làm bạn gái ta đi

Diệp Thiên Dật cười hi hi rót trà cho Hoàng Anh.
“Mẹ, người cứ yên tâm đi, lần đi Học viện Võ Thần này chỉ cần khi con có thời gian chắc chắn con sẽ về, về cũng không khó gì mà, chuyện của con.... ừm... cùng lắm thì người để Liên Liên khi nào rảnh thì đi tìm con, không được đi quá xa thì ở gần đó thuê một phòng cũng không khó nhỉ? Nghe nói là ở đó có ký túc xá, người cứ để Liên Liên đi đi, sẽ có nhiều cơ hội đậu thai hơn? Mgười phải giục nàng ấy, người là mẹ của nàng ấy, người hiểu tính nàng ấy mà?”
Đúng vậy!
Hoàng Liên nghe câu này thì sắp té ngã luôn.
Trời ơi!
Trên thế giới này sao có người không biết xấu hổ vậy chứ?
Ta đối với ngươi không lạnh không nóng, đó là do chúng ta căn bản không phải là đôi tình nhân, ngươi thì tốt rồi, lại lợi dụng việc mẹ nàng tin họ là tình nhân, sau đó nói những lời như vậy, còn kêu mẹ mình giục mình chủ động đi Học viện Võ Thần tìm Diệp Thiên Dật.
Thật không biết xấu hổ!
Xem như nàng lĩnh giáo được rồi.
Đương nhiên Hoàng Anh biết con gái mình đến rồi, nhưng vẫn cố tình làm như không thấy.
“Ừm, Thiên Dật, con thật tốt, cũng rất ưu tú, điểm này ta sẽ để tâm, tuy Liên Nhi là Nữ hoàng, nhưng cái này không vấn đề gì, nó cũng nên như vậy.”
“Khụ khụ--“
Hoàng Liên khẽ ho một tiếng.
Hai người nhìn qua.
“Liên Nhi, nghe thấy rồi sao? Đúng là việc của đế quốc rất quan trọng, nhưng việc giữa hai con cũng rất quan trọng.”
“Con biết rồi.”
Hoàng Liên ngồi xuống, sau đó tự rót trà cho mình, âm thầm dùng ánh mắt cảnh cáo Diệp Thiên Dật.
“Đúng rồi mẹ, nếu người kêu Liên Nhi đến tìm con nhất định phải nói trước một tiếng với con, con chỉ lo, lỡ nàng không đi tìm con mà bận làm việc gì khác?”
Hoàng Liên: “...”
Người này.... cái con người này!!!
“Ừm, con bé này có thể sẽ làm như vậy lắm.” Sau đó Hoàng Anh nhìn Hoàng Liên nói: “Nói chung là sau này ta cho con đi thăm Thiên Dật, có vấn đề gì không?”
“Không.”
Hoàng Liên lắc đầu.
“Vậy thì không vấn đề gì rồi, được rồi, ngày mai Thiên Dật vào học viện rồi, công việc hôm nay của con cứ bỏ hết, đi chơi với Thiên Dật đi.”
Hoàng Anh nói với Hoàng Liên.
“Vâng...”
“Ừm, vậy ta không chiếm thời gian của các con nữa.”
Hoàng Anh vỗ vai Thiên Dật sau đó thì đi.
Hoàng Anh vừa đi thì Hoàng Liên lậ tức trở mặt.
“Ngươi muốn làm gì?”
Nàng giận chịu không được.
Người này đúng là không biết xấu hổ.
“Gì chứ, ta đây là muốn diễn cho hết kịch với ngươi, ta muốn làm gì chứ?”
Diệp Thiên Dật uất ức nói.
“Thế này cũng gọi là diễn hết kịch sao?” Ngươi nghĩ ta không biết ngươi đang nghĩ gì sao? Ấu trĩ, đúng là ấu trĩ.
Hoàng Liên cảm thấy, con người Diệp Thiên Dật có lúc hắn trưởng thành đến đáng sợ, khiến cho ngươi cảm thấy hắn không thể nào là một người mới hai mươi mấy tuổi, có lúc thì lại hết sức ấu trĩ.
“Ngươi nghĩ xem, nếu như ta không nói, vậy ta hỏi ngươi, ví dụ như ta ở Học viện Võ Thần hai năm, thì ngươi sẽ đến thăm ta mấy lần? Chắc chắn trong lòng ngươi hiểu rõ?”
Hoàng Liên nghĩ ngợi sau đó không nói gì.
Nếu như không có câu này thì có lẽ là nàng sẽ không đi thăm Diệp Thiên Dật dù chủ một lần.
“Vậy ngươi nói xem, suốt hai năm ngươi không đến thăm ta một lần thì ngươi nghĩ xem trong mắt mẹ ngươi sẽ thế nào, bà còn không đoán được sao? Đây là tình trạng mà tình nhân nên có sao? Nhất là tính cách này của ngươi, ngươi sẽ không biểu lộ cảm xúc, nhưng nếu ngươi giao cả đời mình cho ai, thì chắc chắn ngươi sẽ rất quan tâm người đó, ngươi không đi, chẳng phải đã bại lộ rồi sao?”
“Ngươi được lắm!”
Hoàng Liên giận đến nỗi uống một ngụm trà.
Nói có đầu có đuôi, nói rất có lý, nhưng mà...
Dựa theo những gì nàng hiểu về con người này, thì mục đích thực sự không phải như vậy.
Nhưng quan trọng là hắn nói đều rất có lý.
Hoàng Liên có giận cũng không giải tỏa được.
Thật sự kì lạ?
Mấy năm nay hiếm có việc gì khiến tâm trạng nàng rối loạn, nhưng tên Diệp Thiên Dật này lại năm lần bảy lượt làm nàng rối loạn..
Aiya...
Còn nữa...
Người này gọi mẹ riết thành quen rồi, dù chỉ là hai người thì hắn cũng nói là mẹ chúng ta?
Phục rồi.
Hơn nữa Hoàng Liên cảm thấy mẹ mình rất vui khi được Diệp Thiên Dật gọi là mẹ.
“Đợi qua khoảng thời gian này ta sẽ nói rõ với mẹ ta, ngươi cũng không cần bận tâm nữa, nợ ngươi một ân tình, bổn đế sẽ nghĩ cách trả.”
Hoàng Liên uống một ngụm trà nói.
“Tùy ngươi thôi, nhưng ta cảm thấy, mẹ ngươi rất thích ta, nếu nói chuyện này ra, ta thấy...”
Diệp Thiên Dật châm một điếu thuốc.
“Vậy còn làm gì được, chỉ có thể vậy thôi.”
“Thật ra còn có một cách có thể giải quyết vấn đề một cách hoàn hảo”
Diệp Thiên Dật nói
Hoàng Liên nhìn hắn
Nàng biết Diệp Thiên Dật muốn nói gì.
“Vậy ngươi nghĩ nhiều thật rồi”
“Vậy cũng không có khả năng đúng không?”
Diệp Thiên Dật nói.
“Đi Học viện Võ Thần nếu cần giúp gì, ta có thể cho người vài người, họ đều là hậu duệ của bổn đế, cũng là những người có cấp bậc Thiên tài đỉnh cấp, ít nhất thì các ngươi cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Hoàng Liên chuyển chủ đề nói.
“Ta không cần, có cần gì một đám người bằng tuổi ta chứ.”
Hoàng Liên: “...”
Nói cũng có lý.
Diệp Thiên Dật này, có thể tự mình diệt cả Thần Cơ môn rồi, người bình thường đúng là không ai làm được.
Đúng thật là sư tôn nào thì đệ tử nấy.
Nhớ năm xưa, Yêu Hậu cũng từng làm qua chuyện như vậy, chấn động cả đại lục.
Việc của Diệp Thiên Dật chấn động hơn, nhưng cũng không tính chấn động lắm, vì thứ hắn nhờ vào là ngoại lực, còn Yêu Hậu là dựa vào bản thân mình.”
Nhưng Diệp Thiên Dật dựa vào ngoại lực nào thì người ta vẫn đang đoán.
“Bất luận là đi đâu cũng nên cẩn thận một chút, bây giờ ngươi là người bị toàn bộ Chúng Thần Chi Vực, hơn nữa ta còn lo ngươi bị cả Thần Vực chú ý đến rồi, ngươi náo động Thần Cơ môn, bây giờ người ta đều chắc chắn trên người ngươi có bảo vật rất mạnh, họ sẽ dùng trăm phương ngàn kế để đạt được, hơn nữa người của Thần Cơ điện chắc chắn cũng sẽ chú ý đến ngươi, Học viện Võ Thần, trong đó có không ít mưu mô và nguy hiểm, bao gồm cả đám thiên tài đó nữa.”
“Đến nơi đó cũng sẽ có những thí luyện, ý ta là, nếu ngươi đã có khả năng dịch dung lợi hại đến vậy, hay là ngươi đừng dùng thân phận thật để đi?”
Hoàng Liên nói
“Ngươi đang quan tâm ta?”
Hoàng Liên: “....”
Khốn khiếp.
Mình nói chuyện rất nghiêm túc với hắn mà hắn....
Haizzz.
Phiền chết đi được.
“Yên tâm đi, ta không phải đứa trẻ bình thường nữa rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận