Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1625: Đù má! Cuồng rồi đó!

Chẳng cần nghĩ nhiều làm gì, riêng Lôi Bích này thôi đã khiến một yêu tộc có thuộc tính Hỏa lập tức có thêm thuộc tính Lôi, bản lĩnh này đã vượt qua nhận thức của mấy người này rồi!
Cho nên ở trong mắt bọn họ, Diệp Thiên Dật đúng là như Tiên Nhân!
Đáng sợ quá!
Lạc Linh Lung bước về phía trước.
Nàng không có thuộc tính Lôi, nếu đột nhiên có thêm một thuộc tính nào đó thì đều giúp khả năng chiến đấu của nàng mạnh lên đến mức không thể tưởng tượng nổi! Vậy nên nàng cũng muốn lựa chọn Lôi Bích!
“Ta muốn thử Mạch Kiếp này.”
Cuối cùng Lạc Linh Lung lại chọn món khác.
Lôi Bích với Mạch Kiếp, nàng vẫn cảm thấy cái thứ tên Mạch Kiếp này sẽ càng mạnh hơn.
Diệp Thiên Dật gật đầu.
“Đây là chút thành ý của vãn bối.”
Lạc Linh Lung dùng hai tay dâng nhẫn không gian lên, sau đó cầm lấy bình Mạch Kiếp.
“Lạc Linh Lung, mau thử đi, xem Mạch Kiếp này có hiệu quả gì.”
Mọi người mong chờ nói.
Phượng Thiên Dương cũng nuốt nước bọt!
Hắn cũng động lòng rồi, hắn rung động quá rồi. Chỉ cần để hắn có được thuộc tính Lôi thôi là hắn đã mạnh lên rất nhiều rồi!
Nhưng trước đó hắn lại có ý thù địch với mấy người ở đây, chỉ sợ…
Sau đó Lạc Linh Lung một hơi uống sạch Mạch Kiếp.
Hương vị… hơi khó miêu tả, cảm giác như pha trộn từ rất nhiều thứ lại với nhau vậy.
Ầm Ầm
Trên bầu trời, sấm chớp đùng đùng.
Giống hệt như một chiếc bình được mở ra, khí thế của Lạc Linh Lung dâng cao, tu vi thăng đến Thái Cổ Thần Vương cảnh!
“Việc này??!”
Mọi người âm thầm kinh ngạc.
“Thái Cổ Thần Vương cảnh? Sao không có Thiên Phạt Chi Lôi?”
“Mạch Kiếp, à Mạch Kiếp, vượt qua kiếp nạn, hóa ra là như vậy! Uống Mạch Kiếp này vào rồi thì có thể vượt qua được kiếp nạn, đến cả Lôi Kiếp cũng có thể vượt qua. Chỉ sợ là sau này lúc đột phá đại cảnh giới cũng không cần chống lại Lôi Kiếp nữa, thậm chỉ cả đời này cũng có thể trôi qua một cách thuận lợi. Nếu… nếu như vậy thì đối với một võ giả mà nói, quả thực là kinh hãi đến cực điểm!”
Có người giật mình hoảng sợ nói!
Bọn họ hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngươi phải biết là Lôi Kiếp Thiên Phạt Chi Lôi là việc mà mỗi tu tiên giả đạt đến cảnh giới cao đều phải trải qua, cả đại lục này phải có một nửa tu tiên giả chết dưới Lôi kiếp, bởi vì nó quá mạnh! Mà nếu như không cần phải chống lại Lôi Kiếp thì nó là việc đáng sợ đến mức nào cơ chứ?
Mà Lôi Kiếp của Thái Cổ Thần Vương cảnh, vậy thì càng đáng sợ hơn đó!
Ực…
Bọn họ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Diệp Thiên Dật bằng con mắt thành kính hơn mấy phần.
Đây chắc chắn việc đi ngược với quy luật tự nhiên! Điều này chỉ đơn giản là không để Thiên Đạo vào mắt đó!
Lạc Linh Lung sững sờ tại chỗ!
Nàng… Nàng cứ như vậy mà thăng lên Thái Cổ Thần Vương cảnh?
Tuổi thọ của yêu tộc càng cao thì cảnh giới càng khó tăng lên. Theo lí thuyết thì lúc trước nàng đã là Thần Minh cảnh Ngũ giai, nếu như muốn thăng đến Thái Cổ Thần Vương cảnh, e rằng phải mất đến nghìn năm. Vậy mà bây giờ, cứ trực tiếp đột phá lên Thái Cổ Thần Vương cảnh luôn rồi?
Chỉ là một ly nước không biết là gì, nàng đã tiết kiệm được cả nghìn năm…
Phải biết là nàng mới hơn một trăm tuổi thôi, điều này có nghĩa là nàng… nàng đã trực tiếp vượt qua mấy thiên tài đỉnh cấp của yêu tộc cùng thời rồi, trực tiếp đưa mình ngang hàng với những nhân tài trẻ tuổi của nghìn năm trước?
Cái này??
“Cảm ơn tiền bồi!”
Lạc Linh Lung tôn kính hành lễ với Diệp Thiên Dật.
Ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thiên Dật càng thêm thành kính.
Với bản lĩnh này mà ngươi còn nói hắn không phải Tiên Nhân thì bọn họ cũng không tin! Bởi vì bản lĩnh này không phải là thứ mà trong nhận thức có thể làm được!
“Trước đây có người nói rằng, cảnh giới của Vương Kình Phu tăng nhanh như vậy là do cảnh giới của bản thân hắn thấp ư? Thế bây giờ phải giải thích như nào? Thần Minh cảnh Ngũ giai trực tiếp thăng lên đến Thái Cổ Thần Vương cảnh chỉ trong thời gian một chén trà, bản lĩnh này, chắc không ai trên đời này có thể làm được? Cảnh giới này có đủ cao không?”
“Là chúng ta đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, vị Tiên Nhân này, hắn thật sự là muốn tốt cho chúng ta.”
“Dù dùng cái gì để đổi đi chăng nữa thì cũng không thể so sánh được với cơ duyên quý báu mà Tiên Nhân ban cho đâu?”
“…”
Mọi người vui mừng không ngớt!
Phượng Thiên Dương nhíu chặt mày!
Khó chịu quá!
Bản thân hắn cũng tương đương với Lạc Linh Lung, thêm thân phận không đơn giản của hắn nữa, cho nên hắn cảm thấy rằng mình xứng với Lạc Linh Lung. Cơ mà bây giờ Lạc Linh Lung đã trực tiếp tiến đến Thái Cổ Thần Vương cảnh, tiến đến một cảnh giới hoàn toàn mới, thậm chí hắn còn cảm thấy mình không xứng với Lạc Linh Lung nữa rồi.
“Người tiếp theo, ngươi!”
Diệp Thiên Dật chỉ bừa một người.
“Tiền bối, ta muốn Mạch Kiếp, vốn liếng của vãn bối cũng chẳng có nhiều, đây là một món linh vật thiên địa Thánh giai… Là món đồ quý giá nhất mà vãn bối có thể đưa ra được.”
Một tên bước tới kích động nói.
“Ừm.”
Mọi người âm thầm kinh ngạc!
Một món linh vật thiên địa Thánh giai nho nhỏ thôi mà có thể đổi được một bình Mạch Kiếp? Tiên Nhân bạo tay thế này… quả thực là vô địch!
Bịch.
Đúng lúc này, tên Hắc Hổ kia quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên Dật.
“Xin lỗi Tiên Nhân, là vãn bối hơi đường đột, là vãn bối có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn. Xin Tiên Nhân tha tội, xin Tiên Nhân tha thứ cho sự vô lễ của vãn bối.
Bụp bụp bụp…
Hắc Hổ dập đầu liên tục với Diệp Thiên Dật, xem ra là đã thành thật ăn năn rồi.
Cũng đâu còn cách nào khác, chỉ một màn đó thôi đã quá đáng sợ rồi. Là một kẻ đã được tiếp nhận giáo dục tu tiên bậc cao của Tà Thiên tông, hắn biết rõ rằng đây là việc không thể nào làm được. Nhưng mà thật sự chuyện này đã xảy ra, nghĩa là đã giải thích được khả năng thông thiên của hắn rồi, đây mà không phải là Tiên Nhân thì còn là cái gì được nữa?
Tôn nghiêm?
Giờ tôn nghiêm còn quan trọng không?
Nếu thế này thì nếu hắn muốn ngươi chết, thì căn bản ngươi sống không nổi một giây. Thậm chí hắn còn đang lo lắng rằng, bây giờ vị Tiên Nhân kia không ra tay có phải do có người ở đây, nếu như không có ai thì liệu hắn sẽ phải chết trong âm thầm không?
Nghĩ đến đây thôi, còn cần tôn nghiêm làm gì nữa? Hơn nữa xin lỗi Tiên Nhân, dập đầu, đây cũng chẳng phải chuyện gì mất tôn nghiêm lắm? Tính mạng quan trọng mà.
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Ừm… Bổn tọa cũng không trách tội ngươi, không cần phải dập đầu nữa.”
Bụp bụp bụp.
Mặc dù Diệp Thiên Dật đã nói như vậy nhưng động tác dập đầu của hắn vẫn không dừng lại.
Hắc Hổ cho rằng, một tu tiên giả nho nhỏ như bản thân mà dám bất kính với Tiên Nhân, không phân biệt tốt xấu. Dù bây giờ Tiên Nhân có tha thứ cho hắn đi chăng nữa thì trong lòng hẳn vẫn còn khó chịu lắm, mình phải tiếp tục dập đầu, đây là việc liên quan đến tính mạng hắn đó.
Sau đó hắn vừa dập đầu vừa nói: “Không phải ai cũng có cơ hội dập đầu nhận sai trước Tiên Nhân tiền bối đây đâu.”
Diệp Thiên Dật: “…”
Đù má! Hơi cuồng rồi đó.
Diệp Thiên Dật đứng dậy, chắp tay sau lưng không nói gì, cứ như là một vị Tiên Nhân bình tĩnh đứng ở đó nhìn Hắc Hổ dập đầu!
Nhưng Diệp Thiên Dật không nói gì nữa khiến Hắc Hổ càng không dám ngừng dập đầu, một khi dừng lại thì e rằng trước đó đã phí công rồi, Tiên Nhân sẽ không tha thứ cho hắn. Đây là lúc thể hiện thành ý của bản thân, để Tiên Nhân nhìn bản thân hắn.
Bụp bụp bụp.
Diệp Thiên Dật không nói gì, nguyên nhân hắn không có bất cứ phản ứng gì là bởi hắn cũng không biết làm gì luôn.
Dập đầu thêm mười mấy cái, trên mặt đất xuất hiện cả vết máu rồi. Lúc này Diệp Thiên Dật mới lạnh lùng nói một câu: “Dừng lại đi.”
Hắc Hổ đã đầu váng mắt hoa rồi, nghe xong câu nói này của Diệp Thiên Dật, trong lòng nháy mắt trút được gánh nặng.
Tiên Nhân đã bảo hắn dừng lại hai lần rồi, hẳn là đã hoàn toàn tha thứ rồi ha?
Nghĩ đến đây thôi, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà cũng chính lúc này, xung quanh cơ thể Hắc Hổ bạo phát một luồng sức mạnh cường đại, hắn đang dẫn linh nhập thể.
“Đây là…”
Nhìn thấy một màn này, mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt!
“Chuyện gì thế này? Hình như hắn… Hình như hắn đang thăng cấp!”
“Vốn dĩ Hắc Hổ đã là Thiên Đạo cảnh Thập giai rồi, hình như cũng kẹt khá lâu rồi, nhưng giờ lại trực tiếp thăng cấp luôn rồi!”
“Ta hiểu rồi, là Tiên Nhân, chắc chắn là Tiên Nhân vừa giúp đỡ Hắc Hổ thăng cấp. Trước đó Hắc Hổ bất kính với Tiên Nhân, Tiên Nhân không để ý, đúng là Tiên Nhân rộng lượng, không chấp nhặt với tiểu bối. Hơn nữa Hắc Hổ cũng nhận ra sai lầm của mình, dập đầu đến chảy cả máu mới khiến Tiên Nhân tha thứ cho hắn, thậm chí còn giúp hắn thăng cấp Thần Đạo cảnh!”
“Đây là bản lĩnh của Tiên Nhân ư? Kinh sợ quá rồi đó! Thậm chí ta còn không biết hắn ra tay lúc nào, thậm chí ta còn không cảm nhận được một tia linh lực nào dao động mà Tiên Nhân đã làm xong tất cả rồi, đáng sợ quá! Haizzz”
Diệp Thiên Dật: “…”
Cái hệ thống này hơi bá đạo rồi đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận