Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1902: Đấu giá Huyết Thần Thạch

Đây là giới hạn của Hoàng Trường An!
1,5 tỷ, không thể nhiều hơn nữa!
Hắn biết, bỏ ra 1,5 tỷ mua thiếu nữ này về, hắn nhất định sẽ bị gia tộc và tông môn cho là một sai lầm lớn. Nhưng mà thật sự hắn không muốn buông tay, nàng quá đẹp.
Nàng đẹp như một nàng tiên hạ thế.
Hắn cam tâm tình nguyện thừa nhận một ít trừng phạt! Người này, nhất định hắn phải có được!
Cái giá 1,5 tỷ vừa ra, mọi người xung quanh đã trực tiếp trầm mặc.
Không tranh lại! Thật sự không tranh nổi!
“Không ngờ lại có thể nâng giá cả lên cao như thế, vốn dĩ ta cho rằng năm trăm triệu đã là khá nhiều. Dù sao nàng chỉ là một nữ nô xuất thân hèn mọn không hề có tu vi, không ngờ vậy mà nâng lên đến cả 1,5 tỷ.”
“Cái này thật ra cũng may là có Lam cô nương của Linh Lung hải, nếu không có nàng một mực tăng giá, cũng không nâng lên được đến giá tiền này.”
“Nhưng mà ta vẫn thấy tiếc cô bé này. Nàng quá đẹp. Có cái vốn liếng này thì bất luận là nam nhân nào có thể buông tha nàng chứ? Cũng không trách được người nhà họ Vương đã cam tâm tình nguyện đem nàng lấy ra đấu giá mà không để chính mình hưởng dụng. Bởi vì nàng mang đến giá trị quá cao, quá cao.”
“Như thế, chỉ sợ nhà họ Vương có thể nhảy lên thành siêu cấp gia tộc trong Dạ Minh thành của chúng ta..”
“Cô chủ! Thật sự không thể tăng giá nữa! Bỏ ra 1,5 tỷ, chúng ta sẽ mất đi tư cách cạnh tranh Huyết Thần Thạch. Điều này tương đương với việc bỏ ra số Minh Thần điểm lớn như vậy mà không đạt được cái gì, bên kia Linh Lung hải sẽ nổi giận!”
1,5 tỷ, đối với thế lực bọn họ bực này không coi là nhiều, cho dù là mười tỷ cũng không coi là nhiều!
Nhưng mà....
Có nhiều thứ là đáng giá, có nhiều thứ không đáng, có người cảm thấy đáng giá, có người cảm thấy không đáng, nhưng đây tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
“Cô chủ, Linh Lung hải bên kia truyền đến tin tức, bọn họ đang rất tức giận, bảo ngươi phải dừng tay.”
Lão giả kia cũng là dặn đi dặn lại.
Lam Băng Tâm nhìn thiếu nữ trong lồng sắt kia, có chút thở dài một hơi.
Cuối cùng, nàng cũng không có biện pháp.
Cũng chỉ có thể như vậy.... Áp lực của nàng cũng rất lớn.
Coi như là.... vạn hạnh trong bất hạnh..
Nàng đã trở thành thị nữ của Hoàng Trường An. Cho dù nàng sẽ không vui vẻ, nhưng ít nhất là Hoàng Trường An cũng coi như tuấn tú lịch sự, tuổi không lớn lắm. Ít nhất nàng sẽ có một thời gian tốt. Ít nhất so với việc bị một lão già họm hẹm mua đi thì tốt hơn nhiều.
Chỉ có thể thay nàng cầu nguyện.
“1,5 tỷ! 1,5 tỷ, còn có người nào ra giá không.”
Trường Hà nhìn lướt qua mọi người hỏi.
Hoàng Trường An thở dài một tiếng nhẹ nhõm.
Khó chịu!
Nhưng mà....
Hắn nhìn thiếu nữ trong lồng sắt kia, nội tâm lại thoải mái muốn chết!
Tuy rằng giá này có chút chát, nhưng mà nghĩ đến cuộc sống “hạnh phúc” sau này, hắn lại chờ mong vào điều đó.
“1,5 tỷ lần thứ nhất”
“1,5 tỷ lần thứ hai.”
“1,5 tỷ lần thứ.....”
“Hai tỷ!”
Đúng vậy!
Lại là cốt truyện có nội dung giống như vậy!
Đang ngay thời điểm mấu chốt, có người hô lên giá tiền cao hơn.
Mọi người: ?????
Tất cả mọi người đều choáng váng!
Ánh mắt của bọn họ nhìn sang theo nơi phát ra âm thanh.
“Đệch! Lại là hắn? Hắn là người nào nhỉ? Có ý gì đây? Hắn có thù oán với Thiên Hoàng cung sao? Sao lần nào cũng giật đồ từ trên tay người Thiên Hoàng Cung thế?”
“Hơn nữa..... hai tỷ? Trực tiếp tăng giá năm trăm triệu? Thiệt hay giả vậy? Vung tay có phải hơi chút quá lớn không vậy?”
“Mặc kệ thế nào, cộng với lúc trước, hắn có thể bỏ ra hơn 2 tỷ, đã chứng minh hắn nhất định không đơn giản đâu.... Hơn nữa hắn biết rõ Hoàng Trường An, Thiên Hoàng cung mà hắn còn làm như thế. Hoặc là hắn bí quá hóa liều, hắn làm cho nội tâm mình sảng khoái. Hoặc là..... hắn thật sự không sợ. Sao ta có cảm giác hắn là vế sau nhỉ. Bởi vì hắn có thể ra một cái giá cao như vậy vì một thiếu nữ, má ơi!”
“Cũng có khả năng, nhưng mà..... thật sự không biết sao, hơn nữa tất cả thiên tài, cường giả của các thế lực lớn kia cũng đều không biết hắn. Thật sự là kì quái, theo lý mà nói, với tư cách người của thế lực đỉnh cấp, mọi người có lẽ biết nhau chứ?”
“Cuối cùng người này muốn làm gì vậy?” Người của phòng đấu giá cũng bị Diệp Thiên Dật làm cho sợ ngây người.
Chắc chắn hắn là người có cảnh giới không cao, bọn họ tin tưởng không nghi ngờ, vậy làm sao hắn dám làm vậy? Hay bởi vì hắn có bối cảnh?
Được rồi, chuyện của người khác, mình không cần lo.
Sắc mặt Hoàng Trường An khó coi nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Là hắn! Lại là hắn! Đù má, lại là hắn!
Mẹ kiếp!
Cuối cùng đây là cái thứ gì chứ...?
“Thú vị nhỉ, người này là có thù oán với Hoàng Trường An hay là như thế nào? Vậy mà hắn lặp đi lặp lại việc cạnh tranh với Hoàng Trường An, xem ra là có thù oán...”
Nơi nào đó trong rạp, mấy người đang trò chuyện.
“Nhìn sơ qua xác thực là hắn không đơn giản, chẳng qua là... thật sự không biết hắn là ai.”
Lông mày của Lam Băng Tâm nhăn lại.
Có ý gì?
Hắn cũng muốn giành?
Nhưng lại ra giá cao như vậy....
Rốt cuộc hắn là ai? Vì sao chưa nhìn thấy hắn bao giờ? Chẳng lẽ lại là dịch dung? Quả thật có chút đẹp trai làm cho người ta hoảng hốt.
Không hiểu!
Không biết, nếu như người thiếu nữ này theo hắn rốt cuộc là tốt hay xấu.
Bởi vì nàng coi như vẫn có chút hiểu biết về Hoàng Trường An, ít nhất xem như người bình thường, tối đa nhiều nhất là kẻ tiểu nhân, ngụy quân tử, nhưng vẫn là một người bình thường. Nhưng mà trên thế giới này, có quá nhiều người không bình thường.
Người này.....
Nhìn sơ cảm giác cũng không tệ lắm, ánh mắt nhìn vẫn ổn.
Không thể xác định.
Nàng cũng không ngăn cản được cái gì.
“Ha ha ha! Huynh đài......”
Hoàng Trường An cười cười nhìn về phía Diệp Thiên Dật nói: “Có phải ngươi có ý kiến gì với Thiên Hoàng cung ta không? Có ý kiến gì, huynh đài ngươi nói thẳng là được. Sao ngươi cứ đối đầu ta hết lần này tới lần khác vậy?”
Diệp Thiên Dật nhìn hắn một cái, nói: “Không có ý kiến gì, chỉ đơn thuần là cảm thấy hứng thú mà thôi. Các ngươi tranh giành với nhau, ta không ra giá. Về sau các ngươi tranh giành xong, nếu như giá cả mà ta có thể chấp nhận được, như vậy cuối cùng ta lại ra giá, có vấn đề gì không? Chẳng qua chỉ là trùng hợp, cuối cùng luôn là ngươi tranh giành cùng ta, chỉ vậy mà thôi.”
Diệp Thiên Dật nói rất hay cũng như rất có lý, nhưng mà mọi người cũng chỉ là nửa tin nửa ngờ mà thôi.
“Ha ha! Tốt! Tốt! Chẳng qua là, huynh đài xác định có thể mua được giá này sao?”
Hoàng Trường An nhàn nhạt mà hỏi.
“Mua không nổi thì ta ra giá làm gì?”
Hoàng Trường An gật đầu rồi không có nói gì nữa.
Cái giá tiền này, hắn không thể lấy ra!
Nhưng mà hắn đã biết mình nên làm cái gì.
“Hai tỷ, còn có ai lại ra giá không?”
Trường Hà hỏi.
Không có người nào nói chuyện.
“Hai tỷ lần thứ nhất!”
“Hai tỷ lần thứ hai!”
“Hai tỷ lần thứ......ba! Thành giao!”
Trong giây phút cuối cùng, thiếu nữ bên trong lồng sắt kia ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Nàng nhìn xem tương lai mình thuộc về người nào.
Nàng nhìn Diệp Thiên Dật không rõ ràng lắm.
“Tất cả người đấu giá được hàng hóa, sẽ có người đưa hàng hóa đến tận tay các ngươi. Đến lúc đó một tay giao tiền, một tay giao hàng. Như vậy hiện tại, rốt cuộc đi tới vật phẩm cuối cùng của chúng ta ngay fhôm nay, đấu giá Huyết Thần Thạch! Mau mang Huyết Thần Thạch lên!”
Tiếp theo, một người mang một cái đĩa đang đắp vải đỏ đi tới, cô gái kia cũng thuận thế bị đẩy rời đi.
Vải đỏ mở ra, một viên Huyết Thần Thạch lớn cỡ quả bóng chày nằm bên trên dĩa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận