Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 722: Ta chính là khó chịu thôi. (1)

“Nhưng mà…”
Bắc Hạo Nhiên tiếp tục nói: “Phò mã, có một vài việc và một vài lời nói ở một vài trường hợp là không nên nói, điểm này hy vọng ngươi nhớ kĩ, sau này ngươi sẽ ở trong hoàng thất, còn có rất nhiều chỗ ngươi cần phải chú ý.”
Nhìn hắn giống như đang dặn dò Diệp Thiên Dật, nhưng là đương sự, Diệp Thiên Dật cảm thấy hắn là đang uy hiếp chính mình!
Hắn nói mình sau này sẽ ở trong hoàng thất, nhìn thì giống như hắn là hoàng đế, đang dạy mình quy củ gì gì đó, nhưng thật ra là đang nói cho hắn, hoàng thất này, là hoàng thất của hắn! Bắc Hạo Nhiên hắn muốn mình chết thì mình phải chết!
Những người kia trong lòng vẫn còn bất mãn và không vui, nhưng bọn họ tạm thời sẽ không tỏ thái độ khó chịu ngay lúc này, dù sao hoàng đế người ta đều nói rồi, bọn họ cũng không nói thêm cái gì nữa.
Nên bọn họ vẫn phải nể mặt Diệp Thiên Dật này một chút! Dù sao cũng là phò mã mà! Nhưng mà …
Giỏi lắm!
Ngươi dám uy hiếp ta! Thế thì ta sẽ tặng miễn phí cho ngươi một cặp sừng!
Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua Kỷ Điệp.
Kỷ Điệp không hiểu sao ngây người một lúc, không hiểu sao cảm thấy ánh mắt của Diệp Thiên Dật đâu đó có chút không đúng.
“Sau này ta sẽ chú ý.”
Diệp Thiên Dật ôm quyền nói.
Hạ Ngữ Hàn và Kỷ Điệp thở phào một hơi!
Thật sự, tuy rằng các nàng cũng không hiểu Diệp Thiên Dật lắm, nhưng một người thì biết hắn hình như vô cùng lợi hại, một người thì biết hắn vô cùng nghịch thiên, chỉ lo hắn sẽ làm ra chuyện gì, còn may còn may.
Nào ngờ, Diệp Thiên Dật lại chịu xuống nước như vậy.
“Như vậy… Nếu như không có việc gì nữa, ta liền về trước đây.”
Diệp Thiên Dật ôm quyền nói.
“Đừng vội.”
Lúc này Diệp Ngạo Vân đi ra nói: “Phò mã tự tin đối với thi từ ca phú của mình như vậy, một bài này làm sao đủ, phò mã lại làm thêm hai bài đi, để cho mọi người ở đây cùng được mở mang tầm mắt, xem phương diện này của phò mã rốt cuộc mạnh hơn những người hiểu biết nông cạn chúng ta bao nhiêu, có được không?”
Diệp Ngạo Vân trong lòng cười lạnh, tên khốn càn rỡ! Vậy mà lại dám coi thường chúng ta, vậy hắn ngược lại muốn xem xem, người này rốt cuộc có mấy phần văn chương?
Tất cả mọi người nhìn Diệp gia chủ Diệp Ngạo Vân.
“Diệp gia chủ tức giận rồi, hắn bây giờ bắt đầu nhằm vào phò mã rồi.”
“Hừ! Vậy ngươi có thể trách ai? Đây không phải hắn tự mình gieo gió gặt bão sao? Cho dù ý của hắn vừa nãy không bao gồm đế vương hoặc những lão đại ở đây, nhưng ai bảo hắn nói không rõ ràng? Hắn nói không rõ ràng, lời vừa nãy chính là đã bao gồm những người có mặt ở đây!”
“Hay là nói, vốn dĩ hắn sẽ không hề nói lỡ lời, vốn dĩ hắn… chính là thật sự đang nói tất cả mọi người, bao gồm cả đế vương đều là rác rưởi?”
“Hizzzz…. Chả có nhẽ?”
“…”
Hạ Ngữ Hàn cũng hơi nhíu mày!
Diệp gia chủ này, ít nhất theo lời cha nói, hắn là một người trong ngoài không đồng nhất, kém xa đại ca của cha nàng, cũng chính là Diệp gia chủ hai mươi năm trước! Hắn rất nham hiểm.
Cho nên, giờ phút này Hạ Ngữ Hàn khá là lo lắng nhìn Diệp Thiên Dật.
Hắn, bị Diệp gia chủ nhằm vào rồi.
Không quá tốt!
“Không sai! Phò mã đều đã dám nói ra những lời này, xem ra đối với thi từ ca phú của bản thân có tự tin rất lớn, như vậy, lại để mọi người mở mang tầm mắt một lần nữa đi.”
Diệp gia chủ người ta đều đã nói rồi, tiểu bối lo lắng cái gì? Lâm Hải cũng cười nói!
Rốt cuộc là tài hoa thật hay là cảm thấy mình là phò mã thì đã có thể lên trời rồi? Bọn họ cảm thấy hắn chính là vế sau!
Vậy mà dám nói người ở đây đều là rác rưởi, ngươi nói đây không phải là càn rỡ không có não vậy thì là cái gì?
Chỉ cần hắn dám nhận, vậy thì hắn nhất định sẽ ra bã, mà không dám nhận vậy hắn sẽ mất mặt!
Sau đó hết người nọ đến người kia nhao nhao hùa theo.
Bắc Manh Manh nhíu mày!
Không ổn! Không ổn rồi!
“Ha ha ha, cái gì nhỉ, hay là thôi đi, hoàng huynh, ta mang phò mã về cung nghỉ ngơi, cũng không còn sớm nữa rồi.”
Bắc Manh Manh liên tục cười ha ha nói.
Diệp Thiên Dật nói một câu: “Nếu các vị muốn nghe, vậy thì tới luôn.”
Mọi người: “…”
Theo từng bước chân thong thả của Diệp Thiên Dật, những câu thơ cũng đồng thời từ trong miệng Diệp Thiên Dật tuôn ra.
“Vọng môn đầu chỉ tư trương kiệm, nhẫn tử tu du đãi đỗ căn.
Ngã tự hoành đao hướng thiên tiếu, khứ lưu can đảm lưỡng Côn Lôn.”*
(*Dịch nghĩa: Nguồn sưu tầm
Thấy cửa chạy vào nhớ Trương Kiệm
Giả chết một lát chờ Đỗ Căn
Ta tự vung đao ngửa mặt cười
Đi ở gan dạ hai ngọn Côn Lôn.
Đây là bài Ngục trung đề bích (Viết trên tường trong nhà lao) của Đàm Tự Đồng khi bị bắt sau cuộc hính biến thất bại, Từ Hy thái hậu cho người bắt bớ và tàn sát người của phái Duy Tân và Đàm Tự Đồng là một trong số những người bị bắt)
Mọi người sửng sốt một lúc.
Ngã tự hoành đao hướng thiên tiếu...... khứ lưu can đảm lưỡng Côn Lôn!
Cái trước không nói, bọn họ cũng không biết Côn Lôn là cái gì, nhưng khi nghe câu này, bọn họ cảm nhận được một loại ý cảnh!
Đây.....
Vẻ mặt của những người này có chút cứng lại.
Cái này cùng những gì bọn họ dự đoán không quá giống nha.
“Đủ chưa? Nếu như chưa đủ còn có nữa!”
Sau đó Diệp Thiên Dật lại tiếp tục bước đi thong thả, lại một bài thơ được đọc ra.
“Tân khổ tao phùng khởi nhất kinh, can qua liêu lạc tứ chu tinh.
Sơn hà phá toái phong phiêu nhứ, thân thế phù trầm vũ đả bình.
Hoàng khủng than đầu thuyết hoàng khủng, linh đinh dương lý thán linh đinh.
Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.”*
(*Dịch nghĩa: Nguồn sưu tâm
Từ buổi dấn thân vào cuộc đời gian khổ
Trận mạc dai dẳng bốn năm ròng
Non sông tan nát như bông bay trước gió
Thân thể nổi chìm như bèo bị mưa xối
Bãi Hoàng Khủng nhắc đến bao sợ hãi
Biển Linh Đinh trải biết mấy lênh đênh
Đời người từ xưa ai mà không chết
Cần để lại tấm lòng son soi vào sử sách.
Đây là bài qua biển Linh Đinh của Văn Thiên Tường được trích trong Văn Sơn tiên sinh toàn tập quyển thứ 14, bản Gia Tĩnh đời Minh. Vào tháng 12 năm Tường Hưng thứ nhất, vua Tống Triệu Bính, Văn Thiên Tường bị quân Nguyên bắt ở núi Ngũ Pha, Hải Phong, Quảng Đông. Tháng giêng năm sau, Đô nguyên soái nguyên là Trường Hoặng Phạm mang theo ông đi đánh Nhai San, ép ông viết thư chiêu hàng Trương Thế Kiệt, người kiên trì kháng chiến chống quân Nguyên. Lúc này Văn Thiên Tường mới đưa bài thơ này cho Hoằng Phạm xem để thể hiện chí tiết có chết cũng không chịu khuất phục.)
Mọi người: “.....”
Sau đó ánh mắt Diệp Thiên Dật nhìn về phía Diệp Ngạo Vân, hỏi: “Diệp gia chủ, vậy xin hỏi ngài bây giờ có thể ngay tại đây làm ra hai bài thơ cùng trình độ với hai bài thơ này của ta được không? Nếu như không thể....”
Diệp Thiên Dật nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đây, nói: “Các vị khác có thể không?”
Mọi người trầm mặc.
“Vậy nếu các vị không thể, thì những lời ta vừa mới nói cũng không sai chứ? Ta nói người ngồi đây, trên phương diện này đều là rác rưởi, không sai chứ?”
Diệp Thiên Dật nhếch khóe miệng nhìn về phía mọi người.
Mọi người: “.....”
Bọn họ đều choáng váng rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận