Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1719: Hoàng Liên cũng tham gia.

Tầng một có vài bậc thầy thơ ca, bọn họ phụ trách là màn so tài của những người này ở tầng một.
“Mọi người đến cũng khá đầy đủ rồi, thời gian cũng gần đến rồi.”
Một lão giả nhìn thoáng qua mọi người nói.
“Như vậy chuẩn bị bắt đầu lần so tài này đi.”
Hà Vũ kia ôm quyền, nói: “Xin hỏi Dương lão, chủ đề của lần so tài này là?”
“Không có chủ đề, các ngươi chỉ cần lấy ra một bài thơ các ngươi tự làm, một bài thơ các ngươi cho rằng là tốt nhất nộp lên, sau đó trải qua bình chọn của chúng ta, sẽ chọn một trăm người trong gần tám trăm người các ngươi lên tầng hai.”
Dương lão kia vuốt râu thản nhiên nói.
“Chuyện này có phải là có hơi không thích hợp hay không? Nếu như không có chủ đề như vậy rất dễ dùng thơ ca ăn cắp hoặc là thơ ca chuẩn bị sẵn từ trước để đối phó.”
Lưu Bất Hối ôm quyền nói.
“Ha ha ha.”
Dương lão vuốt râu cười nói: “Có ý nghĩa gì chứ? Nếu như không phải là có tài năng thật sự, cho dù ngươi lên được tầng hai, ngươi lại có thể đạt được cái gì chứ? Không chỉ không đạt được bất cứ thứ gì ngươi muốn, trái lại còn mất mặt, hoặc là cũng chỉ là một vật làm nền mà thôi.”
“Như vậy có phải là không công bằng với người khác lắm không?”
“Thế giới này vốn dĩ không công bằng, nếu như ngươi có bản lĩnh, vậy ngươi lấy ra bài thơ hay, vậy tất nhiên là ngươi đi lên tầng hai hội thơ, nếu như không có bản lĩnh, cho dù đi lên thì có tác dụng gì? Thời gian sáng tác mười lăm phút, ký họ tên của mình, một tiếng sau tuyên bố danh sách thăng cấp!”
Sau đó đôi mắt xinh đẹp của Đoan Mộc Huyên nhìn về phía Diệp Thiên Dật, nói: “Ta viết cho ngươi một bài.”
Nàng không cho rằng Diệp Thiên Dật còn có thể hiểu thi từ văn phú, người này đã đủ xuất sắc rồi, y thuật, thuật luyện đan, trận pháp, thiên phú, kỹ thuật tán gái vv…… Nếu như hắn còn hiểu thi từ văn phú, vậy thật sự quá giả rồi, chủ yếu nếu như tuổi tác của hắn khá lớn, vậy mặt nào hắn cũng giỏi còn có thể giải thích được, ngươi hơn hai mươi tuổi, đó chính là một chuyện không có khả năng.
“Không cần đâu, ta tự làm, ngươi giữ lại bài tốt nhất cho ngươi đi, nhỡ đâu hai bài lại có một người không lên được chẳng phải là xấu hổ sao?”
Diệp Thiên Dật cũng không biết năng lực của nàng về phương diện này ra sao, dù sao mình không cần nàng, trong đầu rất nhiều.
“Ngươi có thể làm thơ sao?”
Đoan Mộc Huyên rất ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
“Trời ạ, không biết làm ta còn không biết copy sao? Dù sao ta chính là người đi lên làm nền mà lão giả kia nói, ta mặc kệ.”
Đoan Mộc Huyên: “……..”
“Thật sự có mỗi ngươi.”
Diệp Thiên Dật cười, sau đó đi đến một bên viết một bài thơ.
“Xong rồi?”
Đoan Mộc Huyên thấy Diệp Thiên Dật viết một lúc đã xong rồi, sau đó tò mò nhìn thoáng qua.
Nhỡ đâu hắn không lên được vậy thì xấu hổ rồi.
“Xong rồi.”
“Ta xem thử.”
“Này.”
Diệp Thiên Dật đưa cho nàng.
Đoan Mộc Huyên nhìn thoáng qua, không nhịn được nhíu mày.
Chữ này….. thật là có hơi dọa người.
Rõ ràng chữ này sẽ khiến cho Đoan Mộc Huyên cảm thấy, Diệp Thiên Dật có thể thật sự là copy.
“Bài thơ này rất hay, hay là ta giúp ngươi viết lại.”
Đoan Mộc Huyên nhìn thấy bài thơ này của Diệp Thiên Dật mắt sáng lên.
Copy ngươi cũng phải có chỗ để copy, dù sao Đoan Mộc Huyên chưa bao giờ nhìn thấy bài này, nhưng trình độ này chắc chắn là rất cao, thuộc loại bài thơ khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc.
“Không cần đâu, dù sao ta lên cũng chẳng làm gì, có thể đi lên là được rồi.”
Diệp Thiên Dật nhún vai.
Hắn chỉ là đến ở bên cạnh Đoan Mộc Huyên hoàn thành nhiệm vụ đơn hàng này, tối nay là có thể hoàn thành, sau đó ngồi đợi đơn thứ ba, sau khi hoàn thành, nhiệm vụ cuối cùng của hệ thống này kết thúc, hắn sẽ có giá trị cuồng ngạo dùng rồi.
Không có giá trị cuồng ngạo, Diệp Thiên Dật không dám đi trêu chọc những đại lão kia, hơn nữa bất cứ lúc nào bất cứ đâu mình còn có uy hiếp của lực lượng Tu La, làm không tốt sẽ xảy ra chuyện lớn ngay, nên cần phải bình tĩnh hòa nhã.
“Được thôi.”
Sau đó bọn họ nộp bài.
………
Tầng hai, đây là một hội trường rất rất lớn, phải có gần nghìn người hội tụ ở tầng hai, trên cơ bản một thế lực nhiều nhất cũng có năm sáu người đến, vậy ngươi nghĩ tụ tập ở đây rốt cuộc có bao nhiêu thế lực?
Có mạnh có yếu, nhưng đã là thế lực có thể trực tiếp lên tầng hai, thế lực thế nào cũng sẽ không quá yếu.
Bọn họ ngồi ở đó nói chuyện, người trẻ tuổi thì nói chuyện với nhau, làm quen với nhau.
“Mặc tôn giả, hội thơ lần này Nữ hoàng bệ hạ có đến không?”
Mấy người vây quanh một người đàn ông đẹp trai, không sai, chính là Mặc Bạch của Thần Cơ Môn, người theo đuổi Hoàng Liên.
Địa vị của hắn có thể nói là một trong những người cao nhất trong hội thơ lần này, cho dù là tiệc sinh nhật của mẹ Hoàng Liên lúc đó, địa vị của hắn cũng là cao nhất.
Bởi vì phải biết rằng, địa vị của Thần Cơ Môn là trên Thượng Thất điện, đủ để thấy rõ tông môn này rốt cuộc mạnh bao nhiêu.
Mà Mặc Bạch hắn thậm chí còn không phải là thiên tài của Thần Cơ Môn, mà hắn là cường giả cấp nghìn năm, cho nên ngoài việc hắn có bối cảnh cường đại ra, tư lịch của hắn cũng rất lợi hại, hơn nữa cảnh giới cũng rất cao, là tồn tại hàng đầu trong thế hệ của hắn.
Mặc Bạch ngồi đó cười nói: “Đương nhiên sẽ đến, nếu không bản tôn đến hội thơ này chẳng phải là thiếu mất rất nhiều ý nghĩa rồi?”
“Ha ha ha Mặc tôn giả nói đúng, ai mà không biết Mặc tôn giả là người theo đuổi hàng đầu của Nữ hoàng bệ hạ.” Một lão giả cười, sau đó vuốt râu, hỏi: “Có điều nghe nói trước đó trong buổi tiệc sinh nhật, Nữ hoàng bệ hạ tuyên bố nàng tìm được đế quân rồi? Chuyện này là thật hay giả thế?”
Mặc Bạch vừa nghĩ đến chuyện này đã tức giận, tuy rằng hắn không rõ ngọn nguồn chuyện này, có điều hắn thật sự không tin chuyện này, trong chuyện này có lẽ có nguyên nhân, mà nguyên nhân đó là gì hắn cơ bản cũng có thể đoán được, cho nên, hắn căn bản không ngừng việc theo đuổi Hoàng Liên.”
“Là thật hay là giả là do mình.”
Mặc Bạch nhấp một ngụm rượu thản nhiên nói.
Ý trong câu này của hắn đã rất rõ ràng rôi, các ngươi cho rằng là thật vậy nó chính là thật, các ngươi cho rằng nó là giả vậy nó chính là giả, như vậy cho dù hắn không có trực tiếp nói là thật, thì có nghĩa là chuyện này là giả.
“Đúng, Mặc tôn giả nói đúng.”
Những cường giả này đang nịnh nọt Mặc Bạch, hết cách rồi, Thần Cơ Môn, đó là quái vật lớn cỡ nào chứ.
“A di đà phật, duyên phận là thứ thực sự rất huyền bí, Bạch thí chủ không thể cưỡng cầu, chỉ có thể tùy duyên.”
Một lão giả giống như hòa thượng ở bên cạnh thản nhiên nói.
Mặc Bạch cung kính hành lễ: “Vô Tâm đại sư nói đúng, vãn bối ghi nhớ.”
Rõ ràng địa vị của Vô Tâm đại sư này cao hơn.
“Ồ, không biết lần này Bạch thí chủ lấy ra bài thơ gì.”
Vô Tâm đại sư tò mò hỏi.
“Bài thơ này vãn bối sáng tác được nửa năm, viết cho Nữ hoàng bệ hạ.”
“Ồ? Si tình, mong chờ.”
Vô Tâm đại sư nhấp một ngụm trà gật đầu nói.
Lúc này, Hoàng Liên mang theo hai nha hoàn xinh đẹp đi từ bên trong ra, rõ ràng nàng đã đến từ sớm rồi.
Tất cả mọi người dồn dập đứng lên hành lễ.
“Tham kiến Nữ hoàng bệ hạ!”
Mặc Bạch mắt sáng lên nhìn về phía Hoàng Liên.
Không phải chỉ vì nàng đẹp, vẻ đẹp của nàng là không thể nghi ngờ, nhưng mắt hắn sáng lên là vì một nguyên nhân khác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận