Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1960: Cửu Trọng Thiên

Đây chính là điểm đáng sợ của linh khí này.
Có sự sắc bén nhất thế gian.
Có lẽ, cảnh giới của ngươi không đủ, sức mạnh thôi động linh khí này giải phóng ra không đủ đi đâm xuyên một số sức mạnh, nhưng có những chuyện rất dễ dàng có thể làm được!
Ví dụ như đâm xuyên thể phách của một võ giả!
Đương nhiên cũng có điều kiện cảnh giới, chỉ là điều kiện này rõ ràng vô cùng nhỏ!
“Thiếu chủ!”
Người ở phía sau nhìn thấy một cảnh không hợp lí này thì lũ lượt chạy qua đây.
Hoàng Trường An kia đứng ở không trung, từ từ nâng tay che lại ngực đã bị xuyên qua!
Đau!
Mẹ!
Còn có cảm giác nói không ra.
Đầu hắn một mảnh trống rỗng!
Tim đang điên cuồng nhảy không ngừng!
Hỏng rồi.
“Anh Hoàng, cũng không biết sau khi chết ở đây là kết cục gì, vậy nếu như may mắn, đến lúc đó nhớ báo mộng cho ta!”
Diệp Thiên Dật hơi hơi nhếch miệng.
“Đi!”
Vù—
Hắn dừng lại bên người Lâm Nhược Nhược, sau đó đưa nàng nhảy lên không trung!
“Muốn chạy!”
Mắt những cường giả kia ngưng lại nhìn Diệp Thiên Dật.
Tại sao hắn chạy?
Ở đây có kết giới không gian đỉnh cấp vô cùng lớn mạnh, cho dù hắn có không gian, hắn là cảnh giới gì? Hắn có thể chạy được sao?
Nhưng mà, là bọn họ nghĩ quá đơn giản rồi.
Vù—
Linh Độ và Nguyệt Hoa xông qua, nhẹ nhàng chém vỡ kết giới, sau đó Diệp Thiên Dật đưa Lâm Nhược Nhược biến mất khỏi chỗ cũ.
Mọi người: ???
Bọn họ lộ ra biểu tình sững sờ.
“Mau đuổi theo! Mau đuổi theo!”
Sau đó mấy vị lão giả vù vù xông ra ngoài!
Mà Lam Băng Tâm mang theo người hầu của nàng vừa mới đến bên này, thật ra lúc nàng đến vừa mới nhìn thấy cảnh linh khí của Diệp Thiên Dật đâm xuyên thân thể của Hoàng Trường An kia.
Nàng cũng kinh ngạc.
Phụt—
Thân thể Hoàng Trường An đứng ở không trung lảo đảo chực đổ, cuối cùng rơi xuống dưới.
“Thiếu chủ!”
Một cường giả vội vã ôm lấy Hoàng Trường An.
Miệng của Hoàng Trường An chảy máu, máu tươi từ ngực của hắn không ngừng chảy ra.
Đau, bây giờ bắt đầu đau rồi.
“Mau! Chữa trị, đan dược!”
Sau đó bọn họ tăng tốc chữa trị cho Hoàng Trường An, cho hắn uống đan dược đỉnh cấp.
Nhưng, dùng cho hắn nhiều thủ đoạn chữa trị như vậy rồi, hơi thở vẫn như cũ càng ngày càng yếu ớt.
“Không hay rồi! Tại sao vết thương của thiếu chủ vẫn không khép lại, tại sao máu tươi vẫn không ngừng chảy?”
Bọn họ lộ ra biểu tình sợ hãi.
Tốc độ máu tươi chảy quá nhanh, khiến bọn họ không thể tiếp nhận được, máu tươi vậy mà không ngừng chảy!
Bọn họ đều là một đám cường giả đỉnh cấp, theo lí mà nói, vết thương này mặc dù vô cùng nghiêm trọng, nhưng chỉ cần sau khi máu ngừng chảy, cuối cùng chỉ cần từ từ chữa trị là được.
Nhưng bây giờ...
“Mau! Mau đưa thiếu chủ về Thiên Hoàng Cung!”
Không thể kéo dài thêm được nữa!
Sau đó bọn họ đưa Hoàng Trường An biến mất ngay tại chỗ.
“Mẹ nó? Tình huống gì đây? Tình huống của thiếu chủ Thiên Hoàng Cung này nhìn có vẻ vô cùng xấu.”
“Quá khoa trương rồi, bị giết ngược rồi, vừa nãy người đó rất lợi hại! Cảnh giới của hắn hình như kém rất nhiều mà, vậy mà giết ngược được thiếu chủ Thiên Hoàng Cung, trời ạ?”
“Các ngươi nói, thiếu chủ Thiên Hoàng Cung có phải sẽ chết không?”
“Không đến mức không đến mức, sau lưng hắn là Thiên Hoàng Cung, loại vết thương này cho dù có thể rất nghiêm trọng, nhưng thủ đoạn của Thiên Hoàng Cung vẫn vô cùng lợi hại, không đến mức sẽ chết.”
“...”
Mà một bên khác, Diệp Thiên Dật đưa Lâm Nhược Nhược đến trong một cửa hàng của thành phố khác.
Phải, những cường giả kia đuổi qua đây có thể khoá vị trí của bọn họ, nhưng ở đây nhiều kiến trúc như vậy, nhiều người như vậy, bọn họ đại khái có thể khoá một phạm vi, chìm ngỉm trong đám người, trong cửa hàng nào đó, tìm thế nào?
Hơn nữa số lượng người của bọn họ có hạn.
Qua một lát, Lam Băng Tâm đưa người hầu của nàng đến một tiệm ăn.
Có không ít người bên trong, ở trong một góc, Lam Băng Tâm nhìn thấy Diệp Thiên Dật và Lâm Nhược Nhược.
“Anh Diệp thoải mái quá nhỉ.”
Lam Băng Tâm nói.
“Ngồi xuống cùng ăn một chút.”
Sau đó các nàng ngồi ở đối diện.
“Người bên ngoài đang tìm anh Diệp kìa.”
Lam Băng Tâm nói.
“Không sao, nhiều người như vậy, nhiều tiệm như thế, bọn họ từ từ tìm đi.”
Diệp Thiên Dật nói.
Lam Băng Tâm rất khâm phục hắn, người khác đều đã hoảng sắp chết rồi.
“Linh khí kia của ngươi có lẽ là của Thượng Quan Vũ ở Thất Trọng Thiên đưa cho?”
Lam Băng Tâm hỏi.
“Ừm, ngươi cũng biết nàng à?”
Diệp Thiên Dật nhìn nàng hỏi.
“Biết, linh khí này của nàng rất nổi tiếng, chỉ là quả thật không tra được gì, nhưng ta biết, trước đây có một số cường giả vì linh khí của nàng còn chuyên môn đi tìm nàng.”
“Vậy những người này có thể vẫn đánh giá thấp chúng rồi.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Phải! Mọi người đều cảm thấy đây là một linh khí rất mạnh, nhưng ta cảm giác, linh khí này không chỉ là mạnh thôi.”
Cái này Diệp Thiên Dật đồng ý!
Những người này chắc chắn đã xem thường linh khí này.
Chỉ là những người đó không biết linh khí này, nếu như biết, có thể sẽ dẫn đến tinh phong huyết vũ.
“Hoàng Trường An kia chắc không có chuyện gì chứ.”
Lam Băng Tâm hỏi một tiếng.
“Chắc là không sống được nữa.”
Lam Băng Tâm:???
Nàng kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Dật.
Phải, ngực bị đâm xuyên là vết thương vô cùng nghiêm trọng, đặc biệt là đối với một cường giả Thái Cổ Thần Vương Cảnh mà nói!
Bởi vì ngươi có thể tạo thành vết thương như vậy với Thái Cổ Thần Vương Cảnh, đủ để thấy sức mạnh có bao nhiêu lớn.
Nhưng...
Không thể sống nữa?
Lam Băng Tâm cảm thấy không đến mức đó chứ?
“Không đến mức đó chứ? Chỉ cần máu ngừng chảy, vết thương đương nhiên nghiêm trọng, nhưng dựa vào đan dược cường lực và chữa trị kịp thời, ít nhất có thể ổn định.”
“Vậy nếu như, máu chảy không ngừng, vết thương không lành được thì sao?”
Lam Băng Tâm: “...”
Cái này??
“Xem ra ta vẫn xem thường linh khí này rồi.”
Lam Băng Tâm nói.
Diệp Thiên Dật nói: “Nói việc chính đi.”
Lam Băng Tâm gật đầu: “Ừm, lát nữa ta sẽ đưa các ngươi đến Linh Lung Hải, có ta ở đây, các ngươi dịch dung sơ qua, đến Cửu Trọng Thiên không khó, sau khi đến Linh Lung Hải, ta sẽ dựa theo cách nghĩ của ngươi lại đi nói, ngươi thích làm thế nào chúng ta sẽ làm thế ấy, Minh Thần Điện bên kia, kiến nghị ngươi nói, ta sẽ cân nhắc.”
Diệp Thiên Dật nói: “Cũng không có đề nghị gì, cứ làm như vậy đi, Linh Lung Hải bên kia ta cũng chỉ định dừng chân tạm thời, thuận tiện để Nhược Nhược ở đó một thời gian, ngươi có thể bảo đảm an toàn của nàng chứ?”
Lâm Nhược Nhược ngẩng đầu.
“Ngươi yên tâm! Những thứ đó ngươi không cần lo lắng, ta bảo đảm với ngươi!”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Ừm.”
Sau khi ăn xong, Diệp Thiên Dật và Lâm Nhược Nhược dịch dung một chút, rồi cùng Lam Băng Tâm đi đến Cửu Trọng Thiên.”
“Linh Lung Hải.”
Lam Băng Tâm nói với mấy người bảo vệ.
Bọn họ ôm quyền, sau đó nói: “Hai vị này...”
Mắt Lam Băng Tâm hơi ngưng lại.
Lúc này, một lão giả của Linh Lung Hải nói: “Bạn của Linh Lung Hải.”
Hắn cắt đứt lời của mấy bảo vệ kia.
Bởi vì bên cạnh có người của Thiên Hoàng Cung, nếu như bị bảo vệ nói hai vị này còn chưa từng đến Cửu Trọng Thiên, nếu như cần giao nộp cái gì, tất nhiên sẽ dẫn đến chú ý của người bên Thiên Hoàng Cung.
“Có tư cách.”
Bảo vệ kia không cần biết những thứ này, thu Minh Thần điểm của Diệp Thiên Dật, sau đó điều tra sâu một chút người Diệp Thiên Dật, có tư cách tiến vào!
“Cảm ơn.”
Sau đó bọn họ đã đi đến Cửu Trọng Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận