Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1607: Thứ này không phải là đồ tùy thân của ngươi đấy chứ?

Diệp Thiên Dật muốn trực tiếp giải phóng tay chân bị trói chặt của mình. Nhưng hắn ngẫm lại, trời mới biết Đoan Mộc Tiểu Tiểu phí bao nhiêu công sức trói mình lại. Nếu hắn trực tiếp tránh thoát, phỏng chừng nàng sẽ cảm thấy rất mất mát, vậy thì tạm thời cứ bị trói như thế này trước đi.
Phải biết rằng, mặc dù Diệp Thiên Dật ngủ một giấc không thả ra thần thức, nhưng thật đúng là hắn đã bị trói chặt lại trong khi ngủ mà không phát hiện ra, đủ để thấy, đêm qua mỗi một hành động của cô bé này của rốt cuộc nhẹ cỡ nào, chú ý cẩn thận cỡ nào.
"Không có đâu, làm sao lại có bảo bảo được? Tiểu Tiểu, cởi trói cho ta."
Diệp Thiên Dật không thể làm gì khác hơn mà nói.
Ngay lập tức, đôi mắt to của Đoan Mộc Tiểu Tiểu đã có nước mắt, cái miệng nhỏ cong lên.
"Vì sao vậy, vì sao không có tiểu bảo bảo."
Đúng là người lớn không dễ giải thích được cho trẻ con.
Vì nàng quá đơn thuần rồi.
Diệp Thiên Dật cũng không thể nói nàng có bảo bảo của mình chứ?
"Vậy thì Linh Nhi có hay không?"
Mộc Linh Nhi nháy mắt to hỏi Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: “...”
“Nha đầu này, ngươi đừng làm loạn."
"Ta không làm loạn...”
Mộc Linh Nhi bĩu môi.
"Anh Thiên Dật, anh Thiên Dật, ngươi nói cho Tiểu Tiểu đi."
Đoan Mộc Tiểu Tiểu trở mình ngồi trên người Diệp Thiên Dật làm nũng nói.
Diệp Thiên Dật: “...”
"A?"
Đoan Mộc Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy được thứ gì, sau đó xoay cái mông nhỏ xung quanh.
"Anh Thiên Dật, đó là cái gì vậy? Chọc đến Tiểu Tiểu rồi."
Đoan Mộc Tiểu Tiểu nghi ngờ hỏi.
Diệp Thiên Dật:?
Xảy ra chuyện lớn CMN rồi!
"Xuống dưới, xuống dưới!"
"Đừng!"
Sau đó, Đoan Mộc Tiểu Tiểu duỗi tay mình xuống phía dưới mông nhỏ.
"Bắt được ngươi rồi!"
Sau đó hai cánh tay nàng đều bắt được, trèo xuống người Diệp Thiên Dật.
"Chị Linh Nhi, Tiểu Tiểu bắt được đồ vật anh Thiên Dật giấu đi rồi, ơ, còn biết động đậy."
"Cái gì vậy?"
Khuôn mặt nhỏ hiếu kì của Mộc Linh Nhi cũng dán tới.
"Đồ vật ở dưới quần, anh Thiên Dật giấu đi rồi."
Sau đó nàng muốn duỗi tay vào bên trong.
Diệp Thiên Dật: “...”
Diệp Thiên Dật nhanh nhẹn phóng thích lực lượng, tránh khỏi dây trói chặt tay chân mình, rồi bò lên.
Cả người hắn rùng mình một cái.
Mẹ ơi!
Hắn vạn lần không ngờ chuyện như vậy còn có thể xảy ra.
May mắn, may mắn, kỳ thật... cũng không có xảy ra chuyện gì mà?
"Ta phục các ngươi rồi."
Diệp Thiên Dật bó tay toàn tập.
Hai cô bé này...
"Anh Thiên Dật, đó là cái gì vậy?"
Hiển nhiên Đoan Mộc Tiểu Tiểu đã chuyển sự chú ý của mình đến đồ vật không biết là gì kia. Nàng hoàn toàn không thèm để ý Diệp Thiên Dật tránh thoát dây thừng nàng tốn sức trăm cay nghìn đắng mới trói lại tối hôm qua.
"Nhanh dậy thôi, Linh Nhi, đi rửa mặt đi."
Diệp Thiên Dật nói xong, đi giày vào, rồi đi ra ngoài.
"Vì sao anh Thiên Dật không nói cho Tiểu Tiểu...”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu nhìn về phía Linh Nhi.
Mộc Linh Nhi lắc đầu: "Ta không biết."
"Tiểu Tiểu nhất định phải biết rõ ràng!"
Bên ngoài, Diệp Thiên Dật đi xuống đã ngửi thấy mùi thơm.
Thật sự chỉ có một mình Đoan Mộc Huyên ở lại căn biệt thự này. Hiển nhiên trước đó Đoan Mộc Tiểu Tiểu không ở đây, hoặc là nàng thỉnh thoảng sẽ ở đây.
"Thơm quá."
Đoan Mộc Huyên mặc tạp dề bưng đĩa đặt xuống bàn.
"Anh Diệp tỉnh, mời đến ăn sáng."
Đoan Mộc Huyên lau tay mỉm cười nói với Diệp Thiên Dật.
Khoan hãy nói, thật sự rất ra dáng người vợ đảm đang.
"Tay nghề thật tốt, về sau ai cưới ngươi nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Diệp Thiên Dật cười ngồi vào đó.
"Vậy vẫn là thôi đi, ta luôn tự làm một lần, làm một ít cho người thân là được rồi. Ta chưa từng nghĩ đến chuyện này."
Đoan Mộc Huyên mỉm cười rót một chén trà nóng cho Diệp Thiên Dật rồi nói.
"Thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn sống cô độc trong quãng đời còn lại?"
"Kỳ thực không phải sống cô độc quãng đời còn lại, dù sao đi nữa ta cũng phải nghĩ đến chuyện để lại hậu duệ cho nhà mình chứ? Chỉ là không dễ gặp được một người thích hợp như vậy."
"Vậy là ánh mắt của ngươi quá cao rồi."
Diệp Thiên Dật ăn bữa sáng nàng làm, nói.
"Ừm, có lẽ là vậy."
"Vậy ngươi xem, ta thế nào?"
Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười với nàng một tiếng.
Đoan Mộc Huyên ngồi đối diện Diệp Thiên Dật mà nhìn Diệp Thiên Dật.
"Giá trị nhan sắc vượt qua kiểm tra."
"Sau đó thì sao?"
"Chỉ là ta không thích tiểu đệ đệ thôi."
Đoan Mộc Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thiên Dật nói.
"Tiểu đệ đệ? Ta không phải tiểu đệ đệ, ta là Đại đệ đệ."
"Phụt —— "
Nàng cười ra tiếng.
"Xem ra cậu Diệp chắc chắn là một công tử đào hoa."
Chuyện này phỏng chừng không cần nghĩ nữa. Miệng của hắn ba hoa, tính cách của hắn tăng thêm giá trị nhan sắc của hắn, hắn nhất định không có khả năng thiếu phụ nữ.
Không chừng, Linh Nhi kia là con gái riêng của hắn thì sao?
Hẳn là không phải? Tuổi hình như không đúng.
"Cậu Diệp, ngươi cứu Tiểu Tiểu, báo đáp là nhất định phải có, thứ này cho ngươi."
Đoan Mộc Huyên đưa cho Diệp Thiên Dật một cái nhẫn không gian.
"Đây là gì?"
"Trong này có tất cả linh khí, thiên địa linh vật cùng tinh thạch mà ta có thể tìm được, ngươi nhìn xem có thứ gì hữu dụng hay không."
Diệp Thiên Dật quan sát một lát, sau đó trả lại.
"Hử?"
Đoan Mộc Huyên kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Dật.
Mặc dù phẩm cấp của đồ vật trong nhẫn này không cao, nhưng đều là vật hiếm có. Chủ yếu là nàng không muốn bại lộ một chút đặc thù của mình. Nàng nào ngờ được, Diệp Thiên Dật đã biết chỗ đặc thù của nàng rồi.
"Ta thật sự không để ý những vật này."
Đoan Mộc Huyên nhìn Diệp Thiên Dật.
"Còn có ở đây nữa."
Nàng lại lấy ra một cái nhẫn không gian!
Diệp Thiên Dật nhận lấy, liếc mắt nhìn rồi trả lại.
"Ta đều có, đừng nói là Huyên Huyên ngươi đang thăm dò ta đấy chứ?"
Đoan Mộc Huyên cười.
"Không cần thăm dò, dù sao ta cũng biết ngươi là ai."
"Ha ha ha." Diệp Thiên Dật cười.
Đoan Mộc Huyên cố gắng đi thăm dò Diệp Thiên Dật thì rất dễ tra được, vì dù sao Diệp Thiên Dật đã lộ mặt thật rồi.
"Tra được thân phận của ngươi cũng không khó." Đoan Mộc Huyên nói.
Cho nên khi nàng biết Diệp Thiên Dật này chính là Diệp Thiên Dật ở Hạ Vực kia, Đoan Mộc Huyên đã hoàn toàn bỏ đi chút đề phòng với Diệp Thiên Dật.
Thứ nhất, Diệp Thiên Dật vừa lúc là người mới đi tới Thượng Vực gần đây, trùng hợp gặp được là hợp tình lý, chỉ quá khéo mà thôi. Thứ hai, loại người có thân phận như hắn, mà Đoan Mộc Huyên nàng cũng không có vật gì khiến hắn để ý. Hai người bọn họ bắn đại bác ba năm cũng không có gì liên quan đến nhau. Nàng không có liên quan gì với bất cứ người hay thế lực nào có quan hệ với Diệp Thiên Dật ở Hạ Vực!
Cho nên, chuyện này chỉ là trùng hợp.
"Ừm...”
Sau đó, Đoan Mộc Huyên lại lấy ra một cái nhẫn không gian.
"Đây là một linh khí nhà Đoan Mộc ta để lại, tên là Nhuyễn Tiên Giáp."
Diệp Thiên Dật mở ra nhẫn không gian, một bộ giáp thật mỏng, màu trắng hiện ra trong tay.
"Đây là đồ tốt."
Mắt Diệp Thiên Dật sáng lên.
"Đúng vậy, mặc dù Nhuyễn Tiên Giáp này chỉ có phẩm cấp là cấp Thánh Đạo, nhưng trên đại này chỉ có hai bộ. Ta nghe nói lão tổ tông nhà Đoan Mộc đã từng mời Tộc Người Lùn chế tạo nó. Vật này cho ngươi xem như là báo đáp ơn ngươi đã cứu Tiểu Tiểu, không biết ngươi có thể để mắt đến Nhuyễn Tiên Giáp này hay không?"
Diệp Thiên Dật cầm Nhuyễn Tiên Giáp không chút sức nặng.
Nó có một mùi thơn thơm.
Chờ chút!
Hương thơm này rất quen thuộc...
Diệp Thiên Dật ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
"Thứ này không phải là linh giáp tùy thân của ngươi đấy chứ?"
Đoan Mộc Huyên: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận