Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 693: Bát Hoang, Chúng Thần Chi Vực

Ví dụ như Tà Thần Tông là một tông môn hùng mạnh trong Chúng Thần Chi Vực, Bát Hoang và khu vực của tám đế quốc phía dưới thì có phân tông của bọn họ, ngươi ngàn vạn lần không nên chọc vào bọn họ, cho dù là Tà Hoàng Tông ở khu vực của tám đế quốc không đánh lại ngươi thì người của Tà Hoàng Tông ở Bát Hoang cũng sẽ cử người đến đây tiêu diệt ngươi!
Lại ví dụ học viện ở khu vực của tám đế quốc, ở Bát Hoang cũng có thể có học viện, ngươi chỉ có thể là những học sinh ưu tú nhất mới được vào học viện ở Bát Hoang!
Vì vậy, trên đại lục này, nếu ngươi khiêu khích một thế lực, hoặc một gia tộc nào đó, ngươi đừng chỉ nhìn vào sức mạnh của họ trong khu vực của tám đế quốc, người ta có thể có liên hệ với cả Bát Hoang và thậm chí là cả Chúng Thần Chi Vực!
Vậy làm thế nào để tới đó?
Cách duy nhất để đi tới Chúng Thần Chi Vực là đi từ Bát Hoang, còn đi bằng cách gì thì Vương Đại Hải không biết, nhưng hắn biết cách đi tới Bát Hoang, có hai cách.
Cách thứ nhất là ở mỗi đế quốc, học viện hay tông môn nào đó có đường đi tới Bát Hoang đều cần thông qua người có bối cảnh ở Bát Hoang lập ra.
Ví dụ như Tà Hoàng Tông trong khu vực của tám đế quốc, bọn họ cũng có Tà Hoàng Tông ở Bát Hoang, còn ở Chúng Thần Chi Vực chính là Tà Thần Tông, ngươi có thể tiến vào Bát Hoang thông qua Tà Hoàng Tông!
Cách thứ hai là đi qua Sa Mạc Vô Tận, qua được khỏi nơi đó chính là Bát Hoang! Tuy nhiên nếu cảnh giới của ngươi không cao, rất dễ mất mạng! Mà cảnh giới cao bao nhiêu mới có thể vượt qua?
Ít nhất phải là Thiên Đạo cảnh mới được! Tuy rằng tỷ lệ tử vong của Thiên Đạo cảnh khi đi qua Sa Mạc Vô Tận cũng rất cao!
Cho nên, rất nhiều người thà rằng ở lại khu vực của tám đế quốc cũng không muốn đi Bát Hoang, bởi vì ít nhất ở đây, thực lực Thiên Đạo cảnh của bọn họ còn đủ dùng, nếu như đếm số người cảnh giới Thiên Đạo có thể tới được Bát Hoang, thật sự chỉ là một con số rất ít...
“Ừm... ta đã biết rồi.”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
“Lão tổ tông, đến nơi rồi, ngài có thể nghỉ ngơi ở đây.”
Vương Đại Hải cung kính nói.
Diệp Thiên Dật nhìn khoảng sân rộng lớn trước mặt! Sau đó hắn gật đầu rồi trực tiếp bước vào.
“Lão... lão tổ tông, chuyện của Vương gia...”
Vương Đại Hải vội vàng hỏi, có chút kính sợ.
“Cứ để đó bổn tôn giải quyết!”
“Được... Được ạ! Đa tạ ngài! Lão tổ tông, ngài nhanh đi nghỉ ngơi đi!”
Vương Đại Hải nhanh chóng lui xuống.
Diệp Thiên Dật mở cửa bước vào phòng, sau đó ngồi thiền.
Hắn đã biết những điều cơ bản trên lục địa này!
Cảnh giới cũng đã hiểu hết!
Trên Thiên Đạo cảnh, cũng tức là Thiên Đạo Chí Tôn, trên Thiên Đạo cảnh thập giai là Thần Đạo cảnh. Trên Thần Đạo cảnh thập giai là Thánh Đạo cảnh. Trên Thánh Đạo cảnh là Tiên Vương cảnh. Trên Tiên Vương cảnh là Thần Vương cảnh. Mà Thần Vương cảnh chính là đỉnh cao của khu vực của tám đế quốc! Bắc Đẩu Thần Vương của đế quốc Bắc Đẩu chính là Thần Vương cảnh!
Trên Thần Vương cảnh còn có cảnh giới khác, nhưng khó mà được nhìn thấy người có cảnh giới đó ở khu vực của tám đế quốc. Những cảnh giới đó chỉ thường xuất hiện ở Bát Hoang và Chúng Thần Chi Vực! Tạm thời, Diệp Thiên Dật không quan tâm đến những cảnh giới đó, bởi vì thực sự hắn chỉ là... Lĩnh Vực cảnh!
Người mạnh nhất Trương gia có cảnh giới là Thần Đạo. Vương gia cũng có cường giả Thần Đạo cảnh, nhưng chỉ có một người, bàn về thực lực thì không bằng cường giả của Trương cua, mà Trương gia lại có tới tận ba người là Thần Đạo cảnh!
Diệp Thiên Dật âm thầm líu lưỡi!
Đại lục này thật đáng sợ! Thần Vương cảnh, rốt cuộc là loại uy lực như thế nào! Hắn chỉ có Lĩnh Vực cảnh nhỏ bé thì có tác dụng gì cơ chứ!
“Được rồi! Ngày mai ta đi xem giúp rồi lấy chút tiền của Vương gia, sau đó sẽ đi tìm Thi bảo bối và tiểu Anh Vũ của ta.”
Tiền tệ của hai vị diện cũng không khác gì lắm, có điều hình dạng có chút khác, nhưng khái niệm thì giống nhau! Dù sao, ngươi cũng không thể dùng tiền của đại lục Thiên Lam để tiêu ở đây được.
Diệp Thiên Dật hơi suy nghĩ, sau đó hắn nhắm mắt lại bắt đầu ngồi thiền!
Có một điểm lợi là linh lực ở đây khá dồi dào!
Qua khoảng hai tiếng, trời dần tối.
“Cộc cộc cộc——”
Cửa phòng Diệp Thiên Dật vang lên tiếng gõ nhẹ.
Diệp Thiên Dật mở mắt.
“Ai đấy?”
“Lão tổ tông, ta... đã sai người tìm một người rất ngoan ngoãn đến phục vụ cho ngài đây. Nàng ở Vương gia đã lâu, rất thông minh lanh lợi.”
Giọng của Vương Đại Hải từ bên ngoài vọng vào.
Diệp Thiên Dật: “…”
“Không cần.”
Diệp Thiên Dật nhàn nhạt đáp.
Tuy nhiên, bên ngoài không có tiếng trả lời.
Sau khi Vương Đại Hải nói xong đã quay lưng đi luôn, thậm chí hắn còn không nghe thấy câu từ chối của Diệp Thiên Dật.
Có một cô gái đứng bên ngoài, có chút dè dặt.
Nàng cắn nhẹ môi, rồi nhẹ nhàng gõ cửa phòng Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật cau mày, sau đó bước tới mở cửa. Hắn nhìn thấy một cô gái đang rụt rè đứng đó.
“Không cần đâu. Ngươi trở về đi.”
Diệp Thiên Dật nhìn nàng rồi nói.
Cô gái liếc nhìn Diệp Thiên Dật một cái, sau đó nàng há to miệng...
Không phải nói người này là lão tổ tông của Vương gia sao? Nàng cứ tưởng hắn sẽ là một ông già cơ chứ, vừa nhìn thấy thì hóa ra lại là một anh… đẹp trai đến thế này! Nàng trước giờ chưa từng gặp qua người nào đẹp trai như vậy...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bất giác đỏ bừng lên, vội vàng cúi đầu xuống.
Diệp Thiên Dật xoa cằm.
Ôi, cái vẻ đẹp trai chết người này!
“Ngươi trở về đi, đừng lo cho ta.”
Giọng của Diệp Thiên Dật nhẹ nhàng hơn vài phần.
“Nhưng... gia chủ nói nếu không thể làm tiền bối hài lòng, sẽ giáng tội ta.”
Cô gái cúi đầu lẩm bẩm.
Đến chăm sóc ư, ai cũng biết có ý nghĩa gì, chính là làm ấm giường!
Ban đầu nàng rất tuyệt vọng, nghĩ rằng mình sẽ phải phục vụ một ông già, ai biết sẽ là một anh đẹp trai như vậy...
“Không sao, ngươi cứ nói cho hắn biết. Nếu như hắn dám trừng phạt ngươi, ta liền giết hắn.”
Diệp Thiên Dật cười nói với nàng.
Cô gái nhìn nụ cười của Diệp Thiên Dật, trong lòng càng thêm say đắm.
“Ta... ta... không để bụng.”
Cô gái đỏ mặt cúi đầu rồi lẩm bẩm một tiếng.
Diệp Thiên Dật: “…”
Haizzz, cái sức hấp dẫn quyến rũ đáng chết này.
“Ta thực sự không cần, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng……”
Sau đó cô gái nhanh chóng bỏ chạy.
.........
Một đêm cứ thế qua đi.
“Anh cả, chúng ta ra tay đi! Chỉ là một Vương gia nhỏ bé mà thôi! Cần gì phải lo lắng chứ! Cháu trai bị Vương gia giết chết, tất cả chúng ta đều không thể nuốt trôi cục tức này. Đã hai ngày rồi, nếu chúng ta không động thủ, tất cả mọi người trong thành Ngọc Lâm này sẽ cười nhạo Trương gia chúng ta vô dụng cho mà xem!”
Trong sảnh lớn Trương gia, mấy chục người tụ tập ở đó, mặt mày phẫn nộ, nghiến răng căm phẫn!
“Câm miệng! Con của ta bị giết, chẳng lẽ ta không muốn báo thù rửa hận sao?”
Trương Khải Hoàn tức giận đập nát cái bàn bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận