Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 761: Thần vật thiên địa cấp Thánh Đạo

Quá lợi hại rồi! Tùy tiện đọc quyển sách kia một chút mà nàng đã tăng được rất nhiều kiến thức.
Hơn nữa, Kỷ Điệp còn chú thích vào sách là... rất thoải mái.
Điều này khiến cả người Bắc Manh Manh đều nhộn nhạo.
Thật sự thoải mái như vậy à?
Diệp Thiên Dật cất lệnh bài đi.
"Thất công chúa, cho ta hỏi một chút."
"Sau này khi không có người, ngươi có thể gọi bổn công chúa là Thất công chúa. Nhưng khi có người, ngươi phải gọi bổn công chúa là vợ hoặc là bà xã nghe chưa."
Bắc Manh Manh đỏ mặt nói.
"Biết rồi, biết rồi, vợ yêu."
Khuôn mặt nhỏ của Bắc Manh Manh đỏ ửng lên.
"Đã nói rồi, phải có người mới gọi như vậy mà."
Diệp Thiên Dật xoa xoa chóp mũi.
"Thế thì đã sao? Vợ yêu, ta có chuyện quan trọng muốn hỏi ngươi đây."
"Ngươi hỏi đi!"
Nàng trừng mắt nhìn Diệp Thiên Dật.
Còn gọi mình là vợ... Hư chết đi được!
"Ngươi có thể tìm được thiên địa thần vật cấp Thánh Đạo giúp ta không?" Diệp Thiên Dật hỏi.
Bắc Manh Manh: ???
"Ông anh à! Ngươi tưởng đó là hoa dại ven đường muốn hái là hái à? Ta có thể tìm được cái này giúp ngươi chắc?"
"Rất khó sao?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
"Ngươi không phải đang phí lời à? Theo ta biết, toàn bộ Đế quốc Bắc Đẩu cũng không có thiên địa thần vật cấp Thánh đạo. Tất cả những gì ta nghe được là cả thảy hoàng thất cũng chỉ có Bắc Đẩu Thần vương cha ta đã từng có may mắn đạt được vào mấy trăm năm trước, cũng là nhờ vào thiên địa thần vật cấp Thánh đạo đó mà cha ta mới lên được Thần Vương cảnh!"
Diệp Thiên Dật há miệng ngạc nhiên.
Đume!
Vậy xem ra, tuy rằng thế giới này lợi hại hơn, có những thứ cao cấp hơn, nhưng mức độ hiếm hoi của nó có thể còn hiếm hơn linh vật thiên địa Thần giai của đại lục Thiên Lam!
Đỉnh cấp tông môn của đại lục Thiên Lam tối thiểu còn có thể có Thánh khí hoặc linh vật thiên địa Thánh giai như Vạn Đạo Tà Hỏa thì phải? Gia tộc đỉnh cấp ở đây nhất định là có linh vật thiên địa Thánh giai, nhưng lại không có cấp Thánh đạo!
Điều này không cân bằng tí nào!
"Vậy ngươi có biết nơi nào có không?" Diệp Thiên Dật hỏi.
Bắc Manh Manh: "..."
Bắc Manh Manh có chút không hiểu nổi Diệp Thiên Dật!
Một khi linh vật thiên địa cấp Thánh đạo đó xuất hiện, nó thậm chí có thể dấy lên gió tanh mưa máu ở tám đế quốc. Hắn muốn có món đồ như vậy, Bắc Manh Manh có thể hiểu. Thế nhưng thứ đồ này có thể gặp thì sẽ có được, nhưng không thể muốn là có luôn. Sao có thể tìm như vậy chứ?
Sau đó, Bắc Manh Manh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, theo đó nhìn Diệp Thiên Dật.
"Mà này, ta thấy điều mà bây giờ ngươi cần phải suy nghĩ không phải là cái này chứ? Có lẽ là ngươi nên nghĩ xem làm thế nào để sống sót chứ?"
Bắc Manh Manh không biết nói gì hơn.
"Này này cái gì, gọi chồng đi."
Sau đó, Bắc Manh Manh trợn mắt trắng với Diệp Thiên Dật, cái chân ngọc ngà không nhịn được, đá Diệp Thiên Dật một cái, sau đó nàng nói: "Muốn nói đến linh vật thiên địa cấp Thánh Đạo thì ta cũng thật sự đã nghe nói qua."
Ánh mắt Diệp Thiên Dật sáng lên.
"Nói đi."
Bắc Manh Manh lại trợn mắt trắng, sau đó nói: "Đương nhiên, đây chỉ là một lời đồn thổi chưa được chứng thực. Nhưng mà nếu không có lửa thì làm sao có khói. Ta nghe nói Diệp gia có thể có một cây linh vật thiên địa cấp Thánh đạo."
Diệp Thiên Dật hơi nhíu mày.
"Có lẽ không phải vậy đâu? Nếu nói Diệp gia có linh vật thiên địa cấp Thánh đạo, với năng lực bây giờ của Diệp gia, bọn họ sẽ không bảo vệ được đâu. Trước hết không nói những cái khác, ước chừng sớm đã bị hoàng thất các ngươi lấy đi rồi chứ? Cha ngươi thì chưa chắc đã làm vậy, thế nhưng người anh trai đế vương đó của ngươi chắc chắn chỉ mong sao có được thứ đồ kia càng sớm càng tốt ấy chứ."
Diệp Thiên Dật nói.
"Làm gì có, ta chính là nghe hắn nói đó. Ta còn nhớ là năm ngoái khi hoàng huynh nói chuyện với người khác ở trong phòng làm việc, vừa đúng lúc ta muốn đi tìm hắn nên ta nghe được bọn họ đang bàn về chuyện này. Là chính miệng hoàng huynh nói rằng hắn nghi ngờ Diệp gia có linh vật thiên địa cấp Thánh đạo, nên để người kia điều tra giúp hắn. Có điều đã một năm trôi qua rồi mà đoán chừng cũng không tra ra được."
"Vậy ngược lại là chuyện này cũng có khả năng rồi."
Quả thật bất cứ chuyện gì cũng sẽ không thể có chuyện không có lửa mà lại có khói. Hơn nữa, chính miệng Bắc Hạo Nhiên cũng nói, vậy độ tin cậy sẽ lớn hơn. Đồng thời, Diệp gia này quả thật không đơn giản, bởi vì hai mươi năm trước, cha mẹ hắn ở lại Diệp gia năm năm, thật ra cũng có rất lớn khả năng là bọn họ có thể đã để cho Diệp gia nắm giữ một cây linh vật thiên địa cấp Thánh Đạo!
Vậy hắn vẫn phải đi đến Diệp gia một chuyến rồi!
"Thôi đi ngủ đi."
Diệp Thiên Dật đứng lên.
"Ừm."
Bắc Manh Manh cũng đứng dậy, rồi hai người đi lên trên tầng.
Bắc Manh Manh nhìn thấy Diệp Thiên Dật muốn chui vào phòng của mình, nàng vội vàng túm quần áo của Diệp Thiên Dật rồi kéo lại.
"Đm! Đêm nay rõ là đêm động phòng hoa chúc của hai chúng ta, nhưng ngay cả cho ta vào phòng ngươi cũng không cho?"
"Ngươi! Khốn nạn! Trở về gian phòng của mình đi!"
Bắc Manh Manh trừng mắt nhìn Diệp Thiên Dật.
"Vậy được, thế thì ta đi đây, ta đi tìm cô gái khác để ngủ cùng đây. Cáo từ!"
Diệp Thiên Dật chắp tay chào nàng!
"Ngươi!! Tự tìm đến cái chết!"
Sau đó, một chân Bắc Manh Manh bay lên vung về phía Diệp Thiên Dật.
May là Diệp Thiên Dật phản ứng nhanh, xoay đầu một cái, để một cước này đá vào hư không!
Bắc Manh Manh thở phì phò nhìn Diệp Thiên Dật chằm chằm.
Đêm tân hôn mà hắn còn muốn đi tìm cô gái khác...
Nếu như để người khác nhìn thấy điều này, đêm tân hôn phò mã không ở lại chỗ nàng mà chạy ra ngoài, không cần biết ra ngoài làm cái gì, chỉ cần không ngủ ở chỗ nàng thì đến lúc đó nếu chuyện này truyền ra ngoài, các chỗ để người ta bàn luận còn nhiều hơn nhiều!
Hơn nữa, với vẻ đẹp trai của Diệp Thiên Dật, hắn tùy tiện chui vào trong phòng cô nào thì phỏng chừng cô đó đều sẽ ỡm ờ đồng ý chứ sao nữa...
"Đậu móe! Ngươi không cho ta chạm vào, bây giờ ta muốn đi tìm cô gái khác ngươi cũng không cho. Trước đó chúng ta đã nói rõ rồi, chuyện của ai người ấy tự giải quyết, thế thì ngươi cũng không thể quản lý ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận