Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1346: Hoang Cổ Thương Khung

Diệp Thiên Dật xuất hiện trong một nơi chỉ có bóng tối.
Thật CMN quá đáng!
Mấy chục tên Thiên Thần Cảnh bọn ngươi, thậm chí trên cả Thiên Thần Cảnh tới tận đây bao vây hắn, sau đó nói hắn rằng bọn ngươi không đánh lại Diệp Thiên Dật, rồi sau đó lại đem hắn tới cái nơi không biết là nơi nào này?
Không... Diệp Thiên Dật nghĩ mãi cũng không ra hắn lợi hại đến vậy thật sao? Trong mắt mấy người này, thật sự hắn có thể nghịch thiên đến vậy à?
Nhưng là ai có suy nghĩ như vậy? Người đó chắc chắn từng tiếp xúc qua với hắn, thậm chí là từng ra tay và thất bại mới nghĩ như vậy!
Dược Hoàng Tông sao?
Không phải, Dược Hoàng Tông không tới nỗi như vậy!
Vậy có thể là ai? Hay là Tiêu Dịch? Có thể là hắn, nhưng mà hắn đâu có tiền như vậy?
Hắn còn đụng chạm với ai ở đây không nhỉ?
Lăng Việt? Có khả năng là người này! Nhưng mà trong lòng người này không xem hắn là kẻ vô song như vậy. Nếu theo lẽ thông thường, hắn vì không phục mà tìm nhiều cường giả như vậy để đối phó hắn thì sẽ ra lệnh cho bọn họ trực tiếp ra tay, chứ không thể tự lượng sức mình như vậy được!
Còn có thể là ai chứ?
Diệp Thiên Dật quét mắt tứ phía.
Hắn không biết đây là đâu, xung quanh toàn là bóng đêm như thể không tồn tại bầu trời. Diệp Thiên Dật còn nhìn thấy các vì sao nữa, đây là Chúng Thần Chi Vực sao? Hình như không phải, bởi vì thiên địa linh lực không dày đặc như Chúng Thần Chi Vực. Với lại trong không khí nơi này còn tồn tại một cỗ khí tức dữ dội.
Đây là khí tức gì thì Diệp Thiên Dật tạm thời không nói ra được.
Nhưng mà mấy người không ra tay được với hắn lại mang hắn tới chỗ này khiến Diệp Thiên Dật cảm thấy thật quá đáng. Trong mắt bọn họ, mấy chục tên cường giả trên Thiên Thần Cảnh cũng không giết được hắn, chỉ có kéo hắn tới đây thì hắn mới chết! Điều này nói lên rằng nơi này là một nơi vô cùng nguy hiểm.
Diệp Thiên Dật cảnh giác quan sát xung quanh.
“Rốt cuộc đây là đâu?” Diệp Thiên Dật lấy đồng hồ công năng ra.
Đúng như dự đoán cửa hắn, đồng hồ công năng bị vô hiệu hóa và không lên được mạng, hắn không thể liên lạc được với ai.
Thế nhưng...
“Phép tạo hóa!”
Diệp Thiên Dật có thể tạo ra tin tức hoặc tạo hóa đường truyền dù không thể lên mạng gửi tin nhắn cho các nàng.
Sau đó Diệp Thiên Dật đã hỏi trong nhóm và tiện thể mở một cuộc gọi video.
Vài em gái xinh đẹp kết nối với cuộc gọi của hắn.
“Ngươi đang ở đâu vậy? Đang làm gì thế?” Kỷ Điệp hỏi.
“Ta cũng không biết ta đang ở đâu. Ta vừa bị một đám người nào đó mang tới đây, xem ra bọn họ muốn ta chết ở nơi này. Các ngươi có biết đây là nơi nào không?” Diệp Thiên Dật hỏi.
“Nơi đó trông như thế nào mới được?”
“Đúng đó, toàn bộ đều tối đen lại không có ký hiệu đặc biệt gì, ai mà biết nơi này là nơi nào. Ngươi cẩn thận một chút, có khi nào nơi này là Yêu Thú Lĩnh Vực không?”
Diệp Thiên Dật lắc đầu: “Không thể nào, mấy chục tên cường giả trên Thiên Thần Cảnh bao vây ta mà cũng không ra tay vì bọn họ không giết được ta, vì muốn ta chết nên mới mang ta đến nơi này. Vậy có nghĩa là nơi này có thể giết chết ta thay vì bọn cường giả ra tay. Nếu nơi này là Yêu Thú Lĩnh Vực hay thậm chí là Ngũ Đại Yêu Vực thì ta cũng không dễ gì chết được, ta có thuộc tính không gian mà!”
“Đúng vậy, ngươi có thuộc tính không gian vậy bọn họ mang ngươi tới đây thì có ý nghĩa gì chứ?” Các nàng không thể hiểu nổi.
“Là ai mang ngươi tới nơi này vậy?”
Hàn Nhã Nhi tham gia vào cuộc gọi video mặc dù bên nàng đang tối đen như mực.
“Ta cũng không biết nữa, còn nữa, nơi này cũng không thể lên mạng. Thậm chí ta đang nghi ngờ đây không phải Chúng Thần Chi Vực, nếu không thì sao có thể không lên được mạng chứ? Bây giờ ta đang dùng Phép tạo hóa mới có thể lên mạng nói chuyện với các ngươi.”
“Ngươi đợi một lát, ngươi gửi định vị cho ta để ta xem thử bao xa.”
Dao Tịch nhắn lại.
“Đúng rồi!” Diệp Thiên Dật gửi định vị qua cho nàng, nàng mở lên xem:
“Nơi này không xa lắm, theo như định vị thì ngươi đang ở Hạ Vực của Chúng Thần Chi Vực. Có nghĩa là... ban đầu ngươi đang ở Đế quốc Thiên Tuyết nhưng bây giờ ngươi đang ở một khu không người của một Đế quốc khác.”
Đột nhiên Dao Tịch phát hiện ra điều gì đó, nàng nói:
“Hoang Cổ Thương Khung?”
“Cái gì?”
Hàn Nhã Nhi nhìn kỹ lại một lần, đồng tử của nàng co rút.
“Ngươi bị bọn họ mang tới Hoang Cổ Thương Khung ư?”
“Hoang Cổ Thương Khung là nơi như thế nào vậy?” Diệp Thiên Dật nghi hoặc hỏi.
Khốn khiếp! Hắn chưa từng nghe qua nơi này.
“Đây là cấm địa đáng sợ nhất của Hạ Vực ở Chúng Thần Chi Vực. Cho dù là người thuộc thế lực Thần Cấp cũng không muốn tiến vào nơi này! Hoang Cổ Thương Khung còn được gọi là... Tử Vong Chi Địa!”
Hàn Nhã Nhi thận trọng nói.
“Nó không thuộc Chúng Thần Chi Vực sao?”
“Không, đây là một thế giới nhỏ hoàn toàn độc lập. Đây từng là một khu vực thuộc Chúng Thần Chi Vực, nơi này chứa sức mạnh bạo lệ rất lớn và thu hút rất nhiều yêu thú. Nên nhiều người tới đây tu luyện, sau khi tu luyện thì càng bạo lệ hơn làm nguy hại đại lục. Cho nên có vô số cường giả và thế lực của Chúng Thần Chi Vực hợp lực phong tỏa nơi này lại, từ đó nơi này trở thành Hoang Cổ Thương Khung. Người từng bước vào nơi này thì mãi mãi không thoát ra được, mấy vạn năm nay vẫn chưa có ai thấy có một người nào từng chạy thoát khỏi Hoang Cổ Thương Khung!” Hàn Nhã Nhi nói.
“Cho nên, bọn họ muốn ta cả đời không thoát khỏi nơi này?” Diệp Thiên Dật hơi suy tư.
“Không, bọn họ muốn ngươi chết ở nơi này. Hoang Cổ Thương Khung là nơi đầy rẫy yêu ma tà túy, là nơi tồn tại đáng sợ. Nhất là trải qua vài vạn năm, nơi này đã phát triển thành một đại lục độc lập. Bây giờ nó đã có quy tắc của riêng nó, dù sao đi nữa thì sự tồn tại của con người ở nơi này là một sự phản cảm. Bởi vì chính con người đã phong ấn Hoang Cổ Thương Khung lại, khiến tất cả sinh mệnh ở nơi này bị phong ấn hàng vạn năm. Một khi phát hiện sự tồn tại của con người thì chỉ còn đường chết!”
Phượng Dao nói.
Không thể thoát ra ngoài sao?
Không, đối với Diệp Thiên Dật mà nói thì không có chuyện thoát không được! Chắc chắn có cách nhưng chỉ là làm thế nào và vấn đề thời gian thôi!
Thật ra lúc bước vào nơi này thì Diệp Thiên Dật không hề lo lắng đến chuyện thoát ra. Dù sao đi nữa thì hắn vẫn còn hệ thống mà phải không? Hệ thống này rất có linh tính, nó sẽ có cách khiến hắn tự thoát ra được!
“Được rồi, ta đã hiểu. Các ngươi yên tâm đi, ta có thể thoát ra được. Ta sẽ liên lạc lại với các ngươi sau, bây giờ để ta xem thử tình hình bên này như thế nào đã, ta cúp máy đây.”
Sau đó Diệp Thiên Dật tắt máy, các nàng còn rất nhiều thứ muốn nói với hắn nhưng hắn không cho các nàng cơ hội để nói thêm nữa.
“Ta nhớ rằng tiên nữ sư tôn từng nhắc tới Hoang Cổ Thương Khung, là khi nào ấy nhỉ?”
Diệp Thiên Dật trầm tư.
“Không được, ta phải hỏi một chút.” Sau đó Diệp Thiên Dật liên lạc với Yêu Hậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận