Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1836: hắn cũng ở đây?

Diệp Thiên Dật nhìn vào, một người thanh niên có hơi gầy bước đến, xem ra có chút cà lơ phất phơ, miệng đang ngậm điếu thuốc.
Sau đó….
Khi thấy Diệp Thiên Dật thì lập tức thu lại vẻ cà lơ phất phơ đó.
“Diệp Thiên Dật?”
Hắn ngơ ngác nhìn Diệp Thiên Dật.
“Mẹ nó, Diệp Thiên Dật?”
Sau đó hắn có hơi kích động.
Chính là cảm giác lúc đầu học sinh rất nghich ngợm, sau khi thầy giáo vào thì sự nghịch ngợm đó bông trở nên yên tĩnh.
Chính là cảm giác này.
“Ngươi là?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Hắn lập tức giơ tay ra, đôi tay nắm lấy cánh tay của Diệp Thiên Dật: “Ngô Nhất, Diệp ca, ta là fan cứng của ngươi đó.”
Diệp Thiên Dật “….”
“Đừng, không đến mức vậy đâu.”
Diệp Thiên Dật vội nói.
Bởi vì đây không phải học viện khác, hay tông môn gì đó, có thể vào được đây, vậy chắc chắn đều rất phi phàm, fan gì đó, thần tượng gì đó, tóm lại là Ngô Nhất này cũng là một cao thủ.
Không nằm ngoài dự đoán của Diệp Thiên Dật, tra xem chút, cảnh giới của hắn là Thất Phách cảnh thất giai, đã sắp bước vào Chân Thần cảnh, là một thiên tài cường giả.
“Đến chứ, đến chứ, ôi mẹ ta ơi! Ta đã nghe nói về ngươi rất lâu rồi, luôn muốn gặp ngươi, cảm thấy có thể ngươi sẽ đến học viện Võ Thần, nên ta đến xem thử, nào ngờ lại được ở chung một kí túc.”
Ngô Nhất cười cười, sau đó đưa Diệp Thiên Dật điếu thuốc.
Diệp Thiên Dật nhận lấy.
“Không cần thế.”
Diệp Thiên Dật châm điếu thuốc nói.
“Hì hì, ta thật sự rất sùng bái người, ngồi đi ngồi đi.”
Sau đó hắn lôi Diệp Thiên Dật đến sô pha.
“Một người còn lại đâu?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Ở trong phòng, chính là người lúc trước khảo hạch cùng ngươi.”
“Ồ?”
Diệp Thiên Dật cau mày.
“Ai cơ?”
“Gã có thuộc tính Mộc rất lợi hại đó, nhưng hắn rất kì lạ, ta làm quen với hắn nhưng hắn cũng chỉ gật đầu, hôm nay cũng là ngày đầu tiên nói chuyện, sau đó hắn không ra khỏi phòng luôn, chắc là đang tu luyện.”
Ngô Nhất nói.
Diệp Thiên Dật xoa cằm.
Người này lại ở cùng kí túc với hắn?
Bởi vì Diệp Thiên Dật khã hứng thú với người này.
“Nào, đi tham quan một vòng, đi hỏi thăm cái nào.”
Sau đó Diệp Thiên Dật tùy tiện đi dạo một vòng.
“Đây là phòng của ta à?”
Diệp Thiên Dật hỏi
“Đúng, còn đây là phòng của ta.”
Ngô Nhất gật đầu.
Diệp Thiên Dật vào trong xem thử.
Sau đó….
Giấy vệ sinh đầy sàn, trong thùng rác cũng đầy giấy vệ sinh rồi.
“Khụ khụ.”
Tên Ngô Nhất đó ngại chết đi được.
“Khụ khụ, cảm, cảm rồi, xổ mũi.”
Sau đó hắn vội vàng nhét giấy vệ sinh vào thùng rác.
“Giỏi thật.”
Diệp Thiên Dật nhịn không được giơ ngón tay cái cho hắn một like.
Cũng may hắn là người có cảnh giới cao, nếu không ai mà chịu được chứ.
“Diệp Thiên Dật, hì hì, có quen với em gái xinh đẹp nào không, giới thiệu cho ta một cô đi.”
Ngô Nhất cười hì hì.
“Ngươi thiếu bạn gái sao?”
Diệp Thiên Dật nhìn hắn.
Thân là một thiên tài đỉnh cấp, cảnh giới lại cao như vậy, cho dù không đẹp trai, cũng không khó tìm bạn gái, huống hồ hắn lại còn khá ưa nhìn.
“Đây là, muốn kiếm một người thật xinh đẹp mà.”
“Dựa vào điều kiện của nguoi, kiếm một người xinh đẹp cũng không khó.”
Diệp Thiên Dật nói.
Người đẹp ở thành phố này có rất nhiều.
Trên thế giới này, không bao giờ thiếu người đẹp!
“Ôi chao, nhưng ta muốn tim một võ giả, ta biết trong thành phố có rất nhiều mỹ nữ, nhưng thiên phú của họ không cao, hơn nữa điều là người thường, nếu yên đương với họ thì được bao lâu? Ta muốn tìm một người vừa đẹp, thiên phú vừa cao, có thể đi cùng ta thật lâu thật lâu cơ.”
Diệp Thiên Dật cười thầm.
Nói vây cũng rất có lý.
Nếu hắn nói là thật, thì nhân phẩm của người này cũng khá được.
Bởi vì rất nhiều người sẽ không nghĩ như vậy, họ cảm thấy sẽ chơi đùa một chút lúc ngươi đang đẹp nhất.
Còn hắn thì lại muốn đồng hành suốt đời.
“Thật sự xin lỗi, ngươi đẹp ta quen đều là bạn gái ta, ta không thể giới thiệu cho ngươi được.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Ngầu.”
Ngô Nhất nhịn không được giơ ngón cái cho Diệp Thiên Dật một like.
Mẹ nó!
Đây là hơi bị ngầu luôn đó.
“Cho nên, việc này ta không giúp được rồi.”
Diệp Thiên Dật cười vỗ vai hắn.
“Không khôn không, vẫn còn cơ hội, ngươi xem hai ta cũng có duyên đúng không?”
“Ừm.”
“Gái đẹp của học viện này không ít, Diệp ca, ngươi cứ theo đuổi một người cho ta, sau này người anh em này sẽ báo đáp ngươi.”
Sau đó Ngô Nhất cười hi hi đưa một chiếc nhẫn cho Diệp Thiên Dật.
“Diệp ca, mời thu nhận.”
Ôi đệt!!
Thứ bên trong đúng là không tệ.
Tên Ngô Nhất này chắc chắn không đơn giản! Ít nhất không phải là không có thế lực đằng sau.
“Hay là thôi đi.”
Diệp Thiên Dật hỏi: “Lỡ như việc này ta không giúp được, ta thu nhận đồ của ngươi cũng không được ổn cho lắm?”
“Vậy xem như quà gặp mặt thôi, Diệp ca nhận đi mà, người nhận đi cho ta vui.”
Ngô Nhất nhìn Diệp Thiên Dật, chân thành nói.
Mẹ kiếp!
Mình từ lúc nào có một fan não tàn cấ độ này rồi vậy.
“Vậy ta không khách sáo nữa!”
“Ha ha ha Diệp ca đừng khách sáo, ta đây rất phóng khoáng.”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
Thật ra có thể tuổi hắn lớn hơn Diệp Thiên Dật chút.
Nhưng hắn vẫn gọi Diệp Thiên Dật là Diệp ca, điều này khiến hắn rất thích thú.
Diệp Thiên Dật không cần người khác gọi là ca, bởi vì không cần thiết, hắn lớn tuổi hơn, kêu hắn là ca cũng được.
Nhưng một người, hắn không quan tâm đến điều này, hắn chủ động kêu người hác là ca, tính cách này khiến người ta rất thích.
“Được, vậy để ta xem, nêu ngươi ưng bé nào đó nói với ta, nếu ta giúp không được thì cũng đành chịu.”
“Đi thôi, xem bạn cùng kí túc nào.”
Sau đó Diệp Thiên Dật đi ra ngoài.
Ngô Nhất đi theo Diệp Thiên Dật.
Hai ngời họ ở trước cửa.
Cốc cốc cốc.
Diệp Thiên Dật gõ cửa, sau đó nói: “Người anh em, bạn mới đến rồi, ra ngoài làm quen tí nào.”
Trong phòng, hắn mở mắt ra, thở dài một hơi sau đó đi ra cửa.
“Có trong đó không, làm quen tí nào, sau này mọi người đều là bạn cùng phòng, không cần xa cách như vậy.”
Ngô Nhất nói vọng vào cửa.
Cạch---
Cửa bị hắn mở ra rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận