Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1557: Các người vốn dĩ không hiểu

Tất cả mọi người đều là đỉnh cấp cường giả. Ai chưa từng trải qua cảm giác đau? Ai chưa từng nhìn thấy người khác bị thương qua?
Nhưng mà…
Cái tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng này có phải hay không có chút thái quá?
"Chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc là chuyện gì? Đau như vậy sao? "
"Mặc dù, cánh tay của Diệp Thiên Dật lần này không có bị gì nghiêm trọng. Hay chính xác hơn là bởi vì Diệp Thiên Dật Cấm Linh nên Sử Khai Văn hắn khó lòng nào gây thương tổn gì cho Diệp Thiên Dật. Nhưng mà… Diệp Thiên Dật đã làm gì mà khiến cho hắn phải gào thảm thiết lên như thế? "
"Kì quái! Thật là kì quái! Tại sao mỗi trận đánh của Diệp Thiên Dật đều kì quái như thế? "
“...."
Sử Khai Văn đứng ở chỗ đó, sắc mặt hắn tái mét. Một tay của hắn không ngừng run rẩy, một cánh tay khác lại sờ lên ngực.
Đau!
Đau đến cả người chết lặng, đau đến mức có cảm giác như cơ thể và linh hồn đang tách ra làm đôi. Mặc dù chỉ có cánh tay và ngực bị Diệp Thiên Dật công kích nhưng tại sao sự đau đớn này lại đang tiếp tục lan ra khắp toàn thân?
"Thế nào? Ngươi là Thiên Thần cảnh mà, tại sao lại có thể kêu la thảm thiết đến như vậy? "
Diệp Thiên Dật cười lạnh.
Sử Khai Văn thở sâu ra một hơi.
Đau!
Thực sự rất đau!
Nhưng hắn chắc chắn bản thân mình không có bị thương.
Chắc hẳn là huyễn thuật, hắn đã bị trúng huyễn thuật.
Xoẹt
Sử Khai Văn xé quần áo ra một mảnh rồi lấy nó bịt mắt lại.
Như vậy, hẳn là sẽ không trúng huyễn thuật của Diệp Thiên Dật nữa. Tuy rằng việc bịt mắt này có ảnh hưởng rất lớn đến chiến lực của hắn nhưng với sự chênh lệch cảnh giới thì hắn căn bản không sợ.
Bình tâm lại một chút, Sử Khai Văn lại một lần nữa xông về phía Diệp Thiên Dật.
Bang Bang Bang Bang
Cú đấm của hai người va vào nhau với một tốc độ vô cùng mau. Sử Khai Văn tuy không nhìn thấy nhưng thần thức của hắn cũng không phải để trưng cho đẹp. Hắn biết rõ ràng từng chiêu, từng thức của Diệp Thiên Dật.
Thế nhưng mà…
"A… "
"Khụ… "
"Tê… "
Hắn cùng Diệp Thiên Dật điên cuồng đối quyền, tốc độ càng lúc càng mau. Tuy nhiên, sắc mặt của hắn cũng càng ngày càng kém, không ngừng hít thở. Cả trong miệng lẫn trong cổ họng, Sử Khai Văn không ngừng gắng gượng, cố chống giữ bản thân không phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng những người bên ngoài đều nhìn thấy một cách rõ ràng khuôn mặt của Sử Khai Văn.
Hắn đang chịu đựng một sự giày vò vô cùng đau đớn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tay hắn không có một chút thương tổn mà trái lại bởi vì tốc độ đối quyền càng ngày càng mau cùng với sự chênh lệch cảnh giới về thể phách lại khiến cho tay của Diệp Thiên Dật trở nên đỏ ửng, thậm chí là chảy máu. Tuy nhiên, sắc mặt của Diệp Thiên Dật vẫn vô cùng nhẹ nhõm, tự nhiên còn Sử Khai Văn lại….
"A…."
Ngay sau khi Sử Khai Văn cùng Diệp Thiên Dật đối quyền hơn 100 lần, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa mà la lên. Tiếp đó, hắn nhảy về phía sau, rơi xuống mặt đất, khom lưng ôm lấy hai bàn tay của mình. Khuôn mặt hắn đang chứng minh bản thân mình rất đau, hắn không ngừng hút khí.
"A… Đau quá!"
Sử Khai Văn cắn chặt răng.
"Vậy tại sao ta lại không đau?"
Vèo
Diệp Thiên Dật bay đến.
Đồng tử của Sử Khắc Văn co rút lên.
Bị Cấm Linh làm hắn không có cách gì đối trọi lại, thấy vậy, bản năng phản ứng đầu tiên chính là chạy.
Đúng vậy, hắn chạy! Lúc này, hắn không muốn đánh cùng Diệp Thiên Dật. Tuy nhiên, Diệp Thiên Dật vẫn luôn đuổi theo phía sau.
Những người đứng xem bên ngoài đều sửng sốt, nhất là khi nhìn thấy sự sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt của Sử Khai Văn.
"Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc, Diệp Thiên Dật đã dùng lực lượng gì khiến cho hắn đau đớn như vậy? "
"Không biết, nhưng mà có thể chắc chắn một điều rằng, mặc kệ là huyễn thuật hay là sự thật thì cả hắn lẫn Thạch Thành đều vô cùng đau đớn. Nỗi đau này khiến bọn họ mất hết ý chí chiến đấu với Diệp Thiên Dật. Bọn họ không dám đối đầu với Diệp Thiên Dật. "
"Đúng vậy, trong tình huống này, bình thường thì không sao. Nhưng đúng lúc bọn họ lại bị Diệp Thiên Dật Cấm Linh, khiến cho võ kỹ, pháp tắc, lĩnh vực, thuộc tính của bọn họ đều không sử dụng được. Bọn họ chỉ có thể một là đánh tay đôi với Diệp Thiên Dật, hai là chạy, chờ đợi Cấm Linh biến mất. Tuy nhiên, ta thực sự không hiểu tại sao lại như vậy? Thực sự là do huyễn thuật gây ra sao? Nhưng nếu không phải huyễn thuật thì ta không thể nghĩ ra cái gì khác nữa."
"Thế nhưng mà… Dựa vào cái gì mà huyễn thuật của Diệp Thiên Dật lại có thể ảnh hưởng đến cả Thần Quân lẫn Thiên Thần cảnh chứ? Ngay cả Sử Khai Văn vẫn không thể tránh thoát được. "
“...."
"Đừng chạy!”
Diệp Thiên Dật vẫn đuổi theo phía sau của Sử Khai Văn, hắn vừa đuổi vừa hô.
"Diệp Thiên Dật, ngươi đừng có đắc ý. Chờ đến khi ta sử dụng lại được linh lực thì lúc ấy, ta sẽ cho ngươi phải hối hận!"
Sử Khai Văn vừa chạy vừa giận dữ hét.
Xoạt
Trước mặt của Diệp Thiên Dật xuất hiện một không gian. Sau đó, Diệp Thiên Dật lấy chân đá vào chân của hắn.
"A… "
Dù cho đây chỉ là một cái đá chân bình thường nhưng cũng làm cho nỗi đau này tăng lên gấp trăm lần.
Thật sự, nỗi đau này so với nỗi đau bị cắt chân còn đau đớn hơn.
Ít nhất thì cắt chân chỉ đau trong một lúc còn hiện tại thì đau một cách dai dẳng.
Sử Khai Văn kêu lớn một tiếng rồi ngay lập tiếp rơi xuống mặt đất. Hắn lộn mười mấy vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại, tiếp đó hắn ôm đùi phải của mình kêu lên thảm thiết.
"Đau quá! "
Nước mắt của hắn cũng rơi xuống.
"Việc này…."
Những cường giả phía bên ngoài hai mắt nhìn nhau.
Việc này không khoa học tí nào!
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? "
Lông mày của Mộc Thanh Trúc nhíu lại.
Nàng nhìn không ra cũng không cách nào lý giải nổi. Thần Tôn cảnh cứ cho như là được tăng phúc, phóng thích linh lực hay sức mạnh muốn đột phá đi chăng nữa nhưng muốn tạo thương tích cho thể phách của Thiên Thần cảnh cũng là rất khó. Huống chi một cước này của Diệp Thiên Dật hoàn toàn không có một tí lực lượng nào.
Nhưng tại sao lại kêu thảm như vậy? Thậm chí bọn họ thấy rõ ràng rằng chân hắn không hề có việc gì.
"Diệp Thiên Dật… Ngươi phế ta. Ngươi phế ta, ngươi chết chắc rồi! "
Sử Khai Văn ôm chân của mình, trên mặt hắn, mồ hôi rơi như mưa. Mọi người thấy thế đều trợn tròn mắt.
Muốn nói là huyễn cảnh nhưng mà những mồ hôi lớn bằng hạt đậu này là thứ gì? Có cần phải chân thật như vậy không?
"Thế sao? "
Diệp Thiên Dật đi về phía hắn, khoé miệng hơi nhếch lên, tiếp đó hắn đá thêm một cước vào chân khác của Sử Khai Văn.
"A…."
Lại thêm một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
"Diệp… Diệp Thiên Dật… Dừng tay! Ngươi dừng tay lại cho ta!... A…. "
Tiếp đó….
Phù phù.
Sử Khai Văn nghiêng đầu một cái rồi hôn mê bất tỉnh.
Mọi người:???
Việc này???
Nếu nói Tiểu Anh Vũ thắng do có thực lực mạnh mẽ nhưng còn Diệp Thiên Dật này… căn bản là không có thực lực gì mà.
Cmn, việc này là thế quái nào vậy?
"Chẳng lẽ là do pháp tắc hay lĩnh vực gây ra?"
Bọn họ đột nhiên lại suy nghĩ đến điều này.
Nhưng trên đời này, lực lượng cũng chỉ có như vậy. Việc Diệp Thiên Dật có thể Cấm Linh Sử Khai Văn, khiến cho ngay cả Thiên Thần cảnh đều không thể sử dụng được linh lực đã là rất khủng bố rồi. Tuy nhiên, loại lực lượng này vượt qua được 3, 4 giai đã là rất mạnh rồi chứ đừng nói vượt qua cả 2 cái đại cảnh giới như vậy.
Xoạt
Sau đó, Diệp Thiên Dật cùng Sử Khai Văn đều xuất hiện ở bên ngoài.
Mấy vị cường giả nhanh chóng đi đến bên người của Sử Khai Văn xem xét.
"Thế nào? "
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái rồi nhíu mày.
"Không có bất kỳ vết thương nào, chỉ có một số vết thương bị thương ngoài da thôi. "
"Vậy thì cái tiếng kêu thảm thiết kia từ đâu mà ra? "
Cha của Sử Khai Văn quát to.
"Ta đã nói rồi, các ngươi không có bị Diệp Thiên Dật đánh nên các ngươi không hiểu đâu! "Thạch Thành hô.
Chỉ có hắn và Sử Khai Văn hiểu mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận