Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1616: Tiếp khách!

Tô Thủy Nhi cho rằng, cái kế hoạch này thật sự chính là hư vô mờ mịt!
Hắn thế mà lại định đi sắm vai một Tiên Nhân trước mắt mọi người?
Không phải chứ, dựa vào cái gì?
Này cũng quá giả rồi.
Ngươi lại không thể một câu làm thay đổi chuyện gì được.
Xoát ——
Diệp Thiên Dật ném một ly trà, Tô Thủy Nhi duỗi tay tiếp được.
“Hửm?”
Tô Thủy Nhi nhận trà, nghi hoặc nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
“Uống một ngụm đi.”
Diệp Thiên Dật nói.
Tô Thủy Nhi nghi hoặc nhìn Diệp Thiên Dật, lại nhìn về phía Tô Mị Nhi, sau đó nàng nhấp một ngụm trà.
“Cái cảm giác gì?”
Tô Mị Nhi hỏi.
“Không có cảm……”
Lời này còn chưa nói xong, thân thể mềm mại nàng bạo phát ra một luồng khí thế!
“Cái này……”
Nàng không thể tin nổi nhìn Diệp Thiên Dật.
Nàng không cảm giác thấy cảnh giới của mình tăng lên, nhưng là nàng cảm giác được nồng độ linh lực trong cơ thể mình tăng lên ít nhất là năm lần!
Nàng cảnh giới gì?
Nàng Chân Thần cảnh, linh lực của Chân Thần cảnh tăng lên năm lần!
Nếu nói là lực lượng tăng lên năm lần, như vậy nàng còn có thể giải thích nói là trà này có thể làm lực lượng nàng tăng lên mấy lần trong khoảng thời gian ngắn, nhưng là nồng độ linh lực tăng lên năm lần, cái này không phải trong thời gian ngắn nữa rồi, bởi vì linh lực trong cơ thể nàng là có mức độ nhất định, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhiều đến như vậy, hiện tại trực tiếp khá vỡ giới hạn đó, tăng lên năm lần!
Cũng có nghĩa là, về sau nàng là có thể vĩnh viễn có thể tồn trữ chừng ấy linh lực.
Mà cái này, lui một vạn bước nữa mà nói, cũng có cách để tăng lên, nhưng tuyệt đối không phải một chén trà nhỏ là có thể đủ tăng lên.
“Ngươi đây là thủ đoạn gì?”
Nàng khiếp sợ nhìn Diệp Thiên Dật.
“Ngoan ngoãn nghe lời, ngươi sẽ có chỗ tốt, ta hiện tại chính là đang giúp các ngươi.”
Tô Thủy Nhi hút sâu một hơi, sau đó khóe miệng hơi hơi cong lên cười quyến rũ.
“Có cần làm ấm giường hông?”
“Ách ——”
Diệp Thiên Dật sờ sờ chóp mũi.
“Nhận không nổi.”
“Hai người cùng nhau nha.”
“Còn có Linh nhi, còn có Linh nhi nữa.”
Linh nhi chạy tới nói.
“Đừng nháo đừng nháo! Từ giờ trở đi đâu, các ngươi chính là thị nữ của ta, không đúng, hẳn là người giữ cửa, tin là có nhiều thứ không cần ta phải nói rõ ra với các ngươi chứ?”
Các nàng gật gật đầu.
“Được thôi, như vậy hiện tại bước đầu tiên, các ngươi đi xuống núi, xem thử có thể mời được người nào lên đây không.”
Tô Mị Nhi trầm ngâm nói: “Nếu ngươi có năng lực này, sao không trực tiếp rải tin tức ra ngoài? Để bọn họ chính mình tới? Phỏng chừng là sẽ có không ít người sẽ đến đó?”
“Ngốc quá, ngươi có thấy Tiên Nhân nào giống cải trắng rao bán ngoài chợ không hả? Phải tìm người có duyên, sau đó để những người này đi rải rác tin tức, như vậy mới không có sơ hở.”
Tô Mị Nhi nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
“Được, ta hiểu rồi.”
Sau đó các nàng đi xuống.
“Vậy Linh nhi sẽ làm gì ạ?”
Mộc Linh nhi hỏi.
“Ngươi, chờ bọn họ tới, ngươi hơi chút chiêu đãi một chút là được rồi, không cần làm quá nhiều, để các nàng làm là được.”
“Dạ dạ.”
Diệp Thiên Dật tỏ vẻ, nếu ai tới, vậy sẽ chính là người có duyên, bọn họ có thể đạt được tạo hóa nào đó từ mình, đó là sự thật, nhưng cũng đâu có thể cứ không không đưa cho bọn họ như vậy được, Diệp Thiên Dật cũng khó chịu, cho nên đối ứng, Diệp Thiên Dật khẳng định mình cũng phải thu được cái gì đó!
……
Hoan nghênh người có duyên đầu tiên lên sân khấu.
Phía ngoài Tạo Hóa Phong, hai người thanh niên đi tới.
“Cậu chủ, ngươi vẫn là về nhà đi, gia tộc tuy rằng tài nguyên không có nhiều như vậy, nhưng là tuyệt đối sẽ nhiều hơn so với ngươi đi làm đệ tử ở Tà Thiên tông mà.”
Người kia nheo mắt, nói: “Về cái gì mà về? Cứ ở trong sự che chở của gia tộc mãi, cả đời này ta cũng chỉ có chút tiền đồ ấy thôi, bổn thiếu chí ở ngàn dặm, chỉ có ra ngoài rèn luyện, mới có thể có cơ hội có được tạo hóa thuộc về bổn thiếu, nguy hiểm và kỳ ngộ là tồn tại song song, không trải qua mưa gió thì sao mà thấy được cầu vồng?”
“Nhưng mà…… ông chủ nói, cậu chủ thiên phú thường thường, có thể an an ổn ổn sống hết cuộc đời này, không gây chuyện thị phi là được, về sau kế thừa vị trí gia chủ, đây chính là số mệnh của ngươi rồi.”
Bụp ——
Hắn đánh cho thiếu niên thoạt nhìn chỉ chừng mười sáu bảy tuổi kia một cái!
“Ngươi biết cái gì, lão tử mới không tin cái gì mà số mệnh, mệnh ta do ta không do trời, ông trời định sẵn số mệnh cho ta, ta càng muốn nghịch thiên mà đi, nếu là quy tắc trói buộc ta, ta càng muốn dùng nắm đám đánh vỡ nó, Vương Kính Phu ta đời này không có khả năng cứ bình bình như thế sống hết một đời!”
Vương Kính Phu đôi mắt lập loè chiến ý.
“Cậu chủ thật là có ý chí! Nhưng mà cậu chủ à, 80 năm rồi, cảnh giới của ngươi chỉ tăng lên nhất giai, ông chủ nói ngươi trời sinh phế mạch, không thích hợp tu luyện……”
Bụp ——
Vương Kính Phu lại nện hắn một cái nữa!
“Cái hay không nói, toàn nói cái dở, nếu không phải ngươi theo bổn thiếu nhiều năm như vậy, bổn thiếu đã sớm làm thịt ngươi!”
Vương Kính Phu vô cùng tức giận.
“Thực xin lỗi, xin lỗi cậu chủ.”
Vương Phúc kia rụt rụt đầu.
“Bỏ đi bỏ đi.”
Vương Kính Phu nhìn Tà Thiên tông to lớn.
“Tà Thiên tông này sẽ là bước chân đầu tiên trên con đường nghịch thiên của bổn thiếu.”
Vương Kính Phu đôi mắt lập loè chiến ý, sau khi đi vào được vài phút lại đi ra.
“Cậu chủ, bọn họ nói ngươi đều đã 120 tuổi mới Thiên Tôn cảnh nhị giai, bà nội của bọn họ còn tu luyện nhanh hơn ngươi.”
Vương Phúc nhỏ giọng nói.
“Haizz.”
Vương Kính Phu thở dài một hơi.
“Thôi, thôi.”
Hắn giờ mới hiểu được, hóa ra đúng là mình quá ngây thơ rồi.
Hóa ra ở trong mắt những người đó, cho dù là trong mắt một đệ tử kém nhất của Tà Thiên tông, Vương Kính Phu hắn lại nực cười như thế.
“Trở về đi.”
Hai mắt Vương Kính Phu mất đi thần thái tự tin lúc đầu.
Có lẽ, đây là mệnh đi.
“Cậu chủ, Tạo Hóa Phong.”
Vương Phúc chỉ vào một cái bảng ghi là Tạo Hóa Phong bên cạnh.
“Nơi này trước kia không phải kêu Tà Vương phong sao? Sao lại sửa tên thành Tạo Hóa Phong rồi?”
Sau đó ánh mắt hắn đã bị Tô Mị Nhi và Tô Thủy Nhi ở dưới chân núi hấp dẫn!
Này……
Tô Mị Nhi và Tô Thủy Nhi đều không mang khăn che mặt, hơn nữa, khí chất trác tuyệt kia của các nàng, đứng ở nơi đó thôi đã rất hấp dẫn lực chú ý rồi!
“Đẹp quá, ôi đẹp quá.”
Vương Kính Phu lẩm bẩm tự nói.
“Đáng tiếc bổn thiếu chính là một kẻ bất lực, căn bản không xứng với cô gái như vậy, thậm chí đến tự tin đến gần đều không có.”
“Cậu chủ, hay là qua xem đi, xem chút thôi cũng đâu có gì.”
Vương Kính Phu gật gật đầu; “Cũng đúng.”
Sau đó bọn họ đi qua.
“Hai cô gái, nơi này phía trước không phải gọi là Tà Vương phong sao? Sao bây giờ lại sửa tên thành Tạo Hóa Phong rồi?”
Vương Kính Phu đã đi tới hỏi một tiếng.
“Ồ, là thế này, bởi vì nơi này…… Là ngươi sao?”
Tô Mị Nhi nói nói, đột nhiên giống như phát hiện cái gì, nhìn Vương Kính Phu mờ rỡ nói.
“Ồ?”
Vương Kính Phu thì ngơ ngác.
“Hóa ra là ngươi.”
Tô Thủy Nhi đi tới nhìn hắn, mặt cũng là biểu cảm mừng rỡ.
“Này?? Hai ngươi biết bổn thiếu?”
“Tiên Nhân, Tiên Nhân, người ngài chờ dã tới rồi!”
Sau đó Tô Mị Nhi nói vọng lên trên núi một tiếng.
Vương Kính Phu không hiểu ra sao.
“Hai cô gái, đây là có ý gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận