Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1333: Còn tiếp tục giả vờ?

Tu vi của Diệp Thiên Dật quả thực không hề thấp.
Thần Vương cảnh cấp năm!
Thần Vương cảnh cấp năm này có thể nói là trên đại lục vẫn còn kém xa, nhưng... năng lực những mặt khác của Diệp Thiên Dật, ví dụ như sức nhận biết, phản ứng đó tuyệt đối vượt qua những võ giả ở cảnh giới này rất nhiều!
Mà ở đây, có bao nhiêu tòa nhà? Tầng cao nhất? Tầng cao nhất mấy mươi tầng, cao gần trăm mét, dưới độ cao này, bên ngoài có vài dộng tĩnh, đó hiển nhiên là võ giả, mà là võ giả có tu vi không thấp, mục tiêu này có lẽ chỉ vào một trong ba người bọn họ ở trong phòng! Dù gì cũng có mục đích cả.
Diệp Thiên Dật cau mày.
“Vương gia sao?”
Bây giờ những gì Diệp Thiên Dật có thể nghĩ đến là Vương gia, đến đây, hắn chỉ trêu vào người của Vương gia, đương nhiên, còn có vài lão tổng nữa, nhưng lời của bọn họ không đáng để sợ, có lẽ cũng chẳng có bản lãnh này, bởi vì biện pháp bảo vệ của chung cư này mạnh đến nỗi bọn họ không biết được, dám ra tay, vậy chắc chắn có bản lãnh và sức mạnh, ít nhất là không sợ những biện pháp bảo vệ của khu này.
Nếu như là người của Vương gia, vậy chắc chắn là nhắm vào mình rồi, nhưng cũng không loại trừ khả năng là người do An Vũ Tinh thu hút đến! Nhưng tóm lại, chắc chắn là kẻ địch!
“Hầy!”
Diệp Thiên Dật chán nản nhún vai, sau đó lặng lẽ chuồn ra ngoài!
Khi Diệp Thiên Dật ra khỏi phòng, bên ngoài đó tự dưng lặng tăm.
Két.
Diệp Thiên Dật nhẹ nhàng mở cửa phòng An Vũ Tinh và Hoa Thanh Hàn.
An Vũ Tinh và Hoa Thanh Hàn cau mày.
Ai đang mở cửa? Lẽ nào là kẻ địch?
Mãi cho đến khi bọn họ nhờ vào ánh đèn nhận ra Diệp Thiên Dật.
“Diệp Thiên Dật?”
Hai người sững sờ một lúc.
“Khụ khụ.”
Diệp Thiên Dật sờ sống mũi, sau đó đóng cửa phòng bọn họ đi vào.
“Ngươi làm gì?”
Diệp Thiên Dật nói: “Ờ thì… ta ngủ không được, muốn tìm hai người đẹp ngủ chung, không biết có được không?”
“Được cái đầu ngươi ấy, này, có phải ngươi cảm nhận được gì không?”
An Vũ Tinh nói.
“Hả? Cảm nhận được gì? Tra nữ tỷ tỷ nàng đang nói gì vậy? Lẽ nào hai người đang lén lút làm chuyện gì gây ra tiếng động rồi nghĩ ta nghe được à?”
Diệp Thiên Dật cười gian.
“Này, nói đàng hoàng một chút, bên ngoài có động tĩnh.”
An Vũ Tinh nói.
“Ồ?”
Diệp Thiên Dật cau mày.
An Vũ Tinh cũng phát hiện ra rồi? Hay là Hoa Thanh Hàn phát hiện vậy?
Không sai, cảnh giới của Hoa Thanh Hàn quá thấp, nàng chắc chắn không phát hiện ra được, vậy nên, đây có lẽ không phải do Hoa Thanh Hàn phát hiện được, mà là… An Vũ Tinh!
Vậy nên…
Ánh mắt Diệp Thiên Dật hướng về An Vũ Tinh.
Cô gái này quả thật không hề đơn giản.
“Sao nàng lại biết?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Ta…”
Lòng An Vũ Tinh có hơi hồi hộp.
Ôi vãi!
Sao nàng lại quên mất chuyện này chứ!
“Mới nghe được, ngươi không nghe thấy sao? Động tĩnh lớn như vậy, ta cứ tưởng bên ngoài có sấm chớp cơ, nhưng mà lại không có sấm chớp.” An Vũ Tinh nói.
Diệp Thiên Dật nói: “Nhưng ta lại chẳng nghe thấy gì cả, đừng nói gì đến động tĩnh lớn như vậy ta cũng không nghe thấy.”
An Vũ Tinh ngồi dậy: “Vậy ngươi đến làm gì?”
“Ta nói rồi, ta muốn tìm hai người đẹp ngủ chung.”
Diệp Thiên Dật nói xong thì nhảy vọt lên giường hai người bọn họ.
“Diệp Thiên Dật!”
Hoa Thanh Hàn nghiến chặt răng.
Đây là phòng của nàng, đây là giường của nàng!
“Đại ca, ta nói nghiêm túc đấy!”
“Sợ gì chứ! Không phải Hoa tổng nói rồi sao? Phòng này có lắp đặt thiết bị bảo hộ, ấn chuông sẽ có cường giả tận lực chống lại, còn có cường giả sang đây bảo vệ, sợ gì chứ!”
Diệp Thiên Dật chui vào giữa chăn của hai người.
Đầu Hoa Thanh hàn trống rỗng, ngược lại An Vũ Tinh chẳng sao, chủ yếu là sự chú ý của bọn họ bây giờ đang ở sự nguy hiểm tồn tại ngoài kia, nhưng Diệp Thiên Dật này lại không cho là đúng, lẽ nào hắn thật sự không phát hiện ra sao? Cứ nghĩ bọn họ đang lừa hắn?
“Hoa Hàn, ngươi chuẩn bị chút đi!”
An Vũ Tinh nói với Hoa Thanh Hàn.
Hoa Thanh Hàn gật đầu, sau đó lấy ra một cái điều khiển từ xa từ trong ngăn kéo.
“Bây giờ phải ấn chưa?”
“ ́n đi, nếu như có kẻ làm liều thì ấn không kịp nữa rồi!”
An Vũ Tinh nói.
Nếu chuyện này là thật vậy thì nguy hiểm rồi! Diệp Thiên Dật này, nói thật thì, thật lòng không biết người này rốt cuộc là thứ người gì hay thật sự chỉ là một cường giả bình thường nữa, bây giờ bọn họ vẫn chưa dám chắc chuyện này, nhưng tuyệt đối không được đem tánh mạng bọn họ đánh cược ở đây được.
“ ́n làm gì? Thật sự có chuyện sao?”
Diệp Thiên Dật “không hiểu được” hỏi.
Thật sự hắn lại không muốn bọn họ ấn, bởi vì hắn rất muốn xem thử rốt cuộc là ai, nếu như có thể giải quyết được vậy cũng coi như là giải quyết được một mối nguy.
“Ngươi còn không tin ư? Ngoan, sau này phải nghe lời chị, nghe chưa?”
An Vũ Tinh đưa tay xoa lên mặt Diệp Thiên Dật.
Xùy.
Nói thật lòng, tên này quá đẹp trai mà.
“Được thôi!”
Sau đó Hoa Thanh Hàn ấn nút báo động, nhưng mà…
Hoa Thanh Hàn cau mày lại.
“Hỏng rồi?”
“Hả?”
An Vũ Tinh ngơ ngác.
“Không phải chứ tình yêu, lúc quan trọng lại hỏng? Đừng vậy chứ!”
An Vũ Tinh sững sờ nói.
“Ta cũng không biết, trước giờ chưa bao giờ dùng, nhưng ta nghe sau khi khởi động ngoại trừ có kết giới phòng ngự cực lớn, cùng lúc sẽ có âm thanh cảnh báo, nhưng mà bây giờ cái gì cũng không có.”
“Lẽ nào… bị phá hỏng rồi?”
An Vũ Tinh cau mày, rồi nhanh chóng nhìn sang Diệp Thiên Dật, nói: “Đệ đệ thối, mau chóng giải phóng thuộc tính không gian, chúng ta phải rời khỏi nơi đây.”
“A… ồ ờ ờ.”
Bộ dạng Diệp Thiên Dật đơ ra, sau đó giải phóng sức mạnh Thuộc tính không gian.
“Sao vậy?”
An Vũ Tinh hỏi.
“Không gian quanh đây bị phong tỏa rồi, có lẽ chỉ có xung quanh phòng chúng ta bị phong tỏa thôi! Sức mạnh không gian của ta không ra được!”
Đây là thật, thậm chí sức mạnh Diệp Thiên Dật giải phóng cũng không phải sức mạnh bình thường, hắn cũng không ra được.
Đây cũng có nghĩa là, hoặc người phong tỏa nơi này là cường giả có cảnh giới cao hơn Diệp Thiên Dật rất nhiều, hoạc là dùng sức mạnh của linh khí không gian vô cùng mạnh nào đó, nói chung, có lẽ Diệp Thiên Dật phải giải phóng toàn bộ sức mạnh mới có thể đưa bọn họ ra ngoài! Nhưng mà một khi đã giải phóng, bản thân không phải bại lộ rồi sao!
Nhưng mà Diệp Thiên Dật không hoảng lắm, ít ra Diệp Thiên Dật có đủ sức mạnh bảo vệ sự an toàn cho hai cô gái xinh đẹp này.
“Vậy toi rồi!”
An Vũ Tinh vỗ đầu.
“Làm sao đây?” Hoa Thanh Hàn hỏi.
“Hầy, dù sao thì mục tiêu của bọn họ cũng chắc chắn là các ngươi, chứ không thể là một tên đại đàn ông như ta chứ? Vậy nên ta không lo.”
Diệp Thiên Dật nằm ở đó, tay mò mẫn đến mông An Vũ Tinh.
An Vũ Tinh: “...”
“Cút sang bên kia.”
Nàng vội vàng tránh ra, sau đó đi đến một bên, gửi một tin nhắn cho bạn tốt của mình!
Mà bên ngoài lúc này …
Quả thật có người đang ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận