Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1694: Bắt đầu diễn

Hoàng Liên đơn thuần là bị Diệp Thiên Dật làm cho choáng váng.
Nhưng không còn cách nào khác, nàng rất quan tâm chuyện này, hơn nữa, nàng cảm thấy những gì Diệp Thiên Dật nói có lý và khá cần thiết.
“Vật đi thôi.”
“Ừm.”
Sau đó, Hoàng Liên đưa Diệp Thiên Dật đến một khu vườn vô cùng vô cùng lộng lẫy của thành Nguyệt Thần Thánh.
Công viên này rất rộng, muốn có một toà nhà ở đây không phải chuyện dễ dàng gì, dù có tiền chưa chắc đã làm được.
“Ngươi còn có nhà ở ngoài cơ à.”
Diệp Thiên Dật cảm thấy bất thường.
Đúng là Nữ hoàng thật.
Hơn nữa có phải Nữ hoàng bình thường hay không, thì một Nữ hoàng có nhà bên ngoài, với những gì Diệp Thiên Dật biết về các Nữ hoàng, thì căn nhà này thực sự khá đặc biệt.
“Thi thoảng sẽ ở đây.”
Hoàng Liên nhẹ nhàng nói.
“Hoàng thất của ngươi nhiều phòng như thế, sang trọng như thế, sao có lúc ngươi lại muốn ở nơi khác?
“Vậy tại sao lại không thể?”
Hoàng Liên hỏi vặn.
“Ờm….”
Diệp Thiên Dật xoa xoa mũi, cũng có lý, sao lại không được chứ?
“Cúng đúng ha.”
Hoàng Liên đưa Diệp Thiên Dật lên tầng cao nhất, rồi mở cửa bước vào.
Vừa mở cửa đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Sao nơi cô gái này sống lại thơm ngào ngạt vậy chứ?
Lạch cạch—
Hoàng Liên bật đèn lên, đổi đôi giày khác, sau đó lấy cho Diệp Thiên Dật đôi dép lê.
“Ồ.”
Diệp Thiên Dật nhìn lướt qua.
Phòng khách này đơn giản chỉ là rạp chiếu phim tư nhân.
“Ngươi rất biết hưởng thụ đấy.”
“Đây có thể coi là không gian riêng của ta.”
Hoàng Liên đưa cho Diệp Thiên Dật một cốc nước.
“Trước tiên ngươi hãy nhớ kỹ càng mấy thông tin ta đưa ngươi đã.”
Sau đó Hoàng Liên đi vào một căn phòng, mới đó đã đổi sang bộ quần áo rộng rãi đơn giản khác.
Diệp Thiên Dật liếc nhìn.
Ôi mẹ ta ơi.
Đẹp quá.
“Vậy lúc nào chúng ta bắt đầu hành sự đây?’
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Giờ cũng được, ngươi sắp xếp một chút, cần gì ta sẽ cho người đưa tới.”
Diệp Thiên Dật lắc đầu: “Không cần đâu.”
Sau đó Diệp Thiên Dật đưa tay ra, một cái cốc, bàn chải đánh răng xuất hiện, bước đến phòng tắm bỏ vào.
“Nếu như bị người khác thấy việc này, những chuyện khác không cần nói, người ta sẽ nghi ngờ hai người sống ở đây.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Ừm... vậy làm thế nào để người nhìn thấy biết có một người đàn ông sống ở đây?”
Diệp Thiên Dật cười, nói: “Đơn giản.”
Sau đó Diệp Thiên Dật mang quần áo của mình ném vào máy giặt trong phòng tắm, có vẻ rất lộn xộn.
“Đây, không phải xong rồi à? Lúc ngươi gọi video call, để người đang nói chuyện với ngươi vô tình nhìn thấy hai cái cốc đánh răng, và thấy bộ quần áo chưa giặt của đàn ông trên máy giặt, thế thì, khi đấy ngươi không cần nói gì hết, người ta tự có tính toán, cuối cùng tốt nhất người này là người nhiều chuyện, những gì người đó nhìn thấy chắc chắn sẽ không nói với ngươi, nhưng lại nói với người khác, một truyền mười, mười truyền một trăm, đến khi đó, rất nhiều người tham gia tiệc sinh nhật của mẹ ngươi đã biết việc này rồi.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Ừm.”
Đây chính là việc Diệp Thiên Dật và Hoàng Liên nói, đó cũng là lí do vì sao nàng thấy khả thi và đưa Diệp Thiên Dật tới đây.
“Vậy tại sao ngươi lại muốn sống ở đây.”
Hoàng Liên không hiểu hỏi.
Nàng có thể tự làm mấy việc này, vì thế bây giờ mới phản ứng lại, hắn không cần đến nữa.
Vì sao Diệp Thiên Dật lại muốn qua đây sống nhỉ?
Ồ!
Cơ hội ở gần Nữ hoàng xinh đẹp tốt như vậy, hắn không muốn từ bỏ.
“Không chừng còn có thể diễn màn kịch khác?”
Diệp Thiên Dật nói.
“Còn gì nữa?”
Hoàng Liên cảm thấy, Diệp Thiên Dật làm chuyện này quả thực rất chuyên nghiệp, bản thân biết lắng nghe một chút cũng là điều cần thiết.
“Chưa chắc lắm, chắc chắn ta sẽ không rời đi, vì nếu rời đi, dường như tận tâm quá, có lẽ ta có thể phát ra âm thanh lúc cô và người khác nói chuyện, cô thấy sao?”
Hoàng Liên gật đầu: “Cũng được, vậy ngươi tới phòng khách trước đi.”
Diệp Thiên Dật gật đầu rồi đi ra.
Hoàng Liên chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, tiếp theo lấy chiếc đồng hồ công năng ra và gọi video call, tất nhiên, trước khi gọi, nàng phải trong bộ dạng đang đánh răng.
Kết nối video là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tuy nhiên trông bà ấy rất quý phái, nhất định không đơn giản!
Đúng vậy!
Mẹ của Hoàng Liên!
Hoàng Liên nghĩ một lát, thà quay video cho người khác để tiết lộ sương sương, còn hơn là quay trực tiếp với mẹ nàng, vì điều nàng muốn là mẹ mình tin vào nó!
“Liên Nhi, sao vẫn chưa về.”
Mẹ của Hoàng Liên hỏi.
Hoàng Liên súc miệng một lúc, rồi nói: “Hôm nay con có việc ở ngoài, cho nên mai mới về chuẩn bị đồ cho tiệc sinh nhật của mẹ, gọi video cho mẹ nói chuyện này.”
“Ừm, cũng được, chú ý an toàn nhé.”
“Con biết rồi mẹ.”
Hoàng Liên đặt bàn chải đánh răng vào cốc, đồng thời, đặt đồng hồ công năng bên cạnh, bao gồm cả nàng và bức tranh này đều có thể bị mẹ thấy, hành động này kiểu gì cũng thu hút sự chú ý của bà ấy.
Đó là tất cả những người đến đây, nếu mẹ biết nàng vốn sống một mình, thì sao có thể đặt hai bộ bàn chải và cốc đánh răng chứ? Chưa kể còn hai cái khăn mặt treo ở kia, hai cái khăn chưa thể nói rõ vấn đề, nhưng hai bộ bàn chải và cốc đánh răng lại có thể nói lên rất nhiều điều.
Mẹ nàng đã thấy nhưng không nói gì cả.
Sau đó, Hoàng Liên cầm chiếc đồng hồ công năng lên và tự nhiên để ống kính máy ảnh quét qua quần áo của Diệp Thiên Dật trên máy giặt!
Tuy rất nhanh, nhưng vẫn bắt được, tiếp theo Hoàng Liên đi ra ngoài, có điều không đưa Diệp Thiên Dật vào ống kính.
Sau đó, Hoàng Liên nói chuyện linh tinh với mẹ mình.
Cảnh giới này, tâm tư này của nàng chẳng qua là diễn kịch, nhất định sẽ không cư xử mất tự nhiên như những cô gái khác.
“Con đang ở căn nhà trong công viên Nguyệt Thần à?”
Mẹ Hoàng Liên hỏi.
“Vâng, đúng vậy.”
“Thế không về nhà thì ở đó có việc gì được? Chơi với bạn ư?”
“Gần như thế ạ.”
Hoàng Liên trả lời, rồi đi về phòng mình.
“E hèm….”
Lúc này Diệp Thiên Dật ho hai tiếng, giọng không lớn, nhưng đủ để mẹ Hoàng Liên nghe thấy, và có thể nghe ra tiếng của đàn ông.
“Bạn con à?”
Mẹ Hoàng Liên hỏi.
“Vâng, đúng ạ, bạn con.”
Hoàng Liên nói.
Nàng không nói thẳng là bạn trai, bởi thay vì nói điều đó, nàng nói là bạn sẽ càng khiến mẹ mình nghi ngờ mối quan hệ của họ hơn.
“Con trai sao, con bé này, con còn dẫn bạn nam đến căn nhà đó của con chơi à?”
Mẹ Hoàng Liên cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận