Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 781: Ta chỉ muốn nói, ta thực sự có tư cách này

Đế vương đế quốc Thiên Lâm chết rồi, Bạch Tôn giả của đế quốc Thiên Lâm cũng đã chết, nói cách khác, hoàng thất của đế quốc Thiên Lâm, rất có khả năng đã không còn Thần Vương cảnh, nói cách khác...
Nếu như mình muốn, hoàn toàn có thể phái Thần Vương cảnh đi khống chế hoàng thất đế quốc Thiên Lâm, như vậy, đế quốc Thiên Lâm cũng sẽ là của mình!
Hình như... mình còn phải cảm ơn Diệp Thiên Dật...
Nhưng, cảm ơn hắn và giết hắn là hai chuyện khác nhau, vẫn phải giết tên Diệp Thiên Dật này.
"Diệp Thiên Dật, bó tay chịu trói đi."
Bắc Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật rồi thản nhiên nói.
"Ồ? Các ngươi nhất định phải bắt ta sao?"
Diệp Thiên Dật nhíu mày lại thản nhiên nói.
"Chất độc trên người của ngươi không duy trì được bao lâu nữa đâu! Mặc dù độc này mạnh đến mức làm cho tất cả mọi người đều phải kiêng kị, nhưng có thể duy trì được bao lâu, chắc hẳn trong lòng ngươi cũng biết được rõ ràng."
Bắc Hạo Nhiên thản nhiên nói.
"Thế à?"
Diệp Thiên Dật vươn tay, trong tay lại xuất hiện một cây châm độc giống hệt cây châm đã giết chết Bạch Tôn giả khi nãy!
Nhìn thấy cây châm độc này, đám người theo bản năng lùi ra sau.
"Không biết bệ hạ nắm chắc được mấy phần có thể ngăn cảm được châm độc này?"
Bắc Hạo Nhiên đôi mắt ngưng tụ.
"Ngươi có thể thử xem! Trước đó Bạch Tôn giả trúng chiêu vì bị ngươi ám toán, nhưng là bây giờ, ngươi không có khả năng làm bản đế bị thương được!"
Nói cũng có chút châm chọc, nhiều cường giả như vậy quả thực là không dám động vào người Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật cười nói: "Nếu vậy, ngươi cứ thử một chút đi!"
Diệp Thiên Dật vừa dứt lời, Bắc Hạo Nhiên trong nháy mắt đã hoảng sợ.
Mẹ nó! Thần Vương cảnh cũng bị hắn giết, hắn là gì chứ? Mặc dù hắn có tự tin có thể tránh được, nhưng Diệp Thiên Dật này tuyệt không phải người ngu, hắn đã dám nói như thế, chứng minh hắn cũng có nắm chắc sẽ có cách công kích được mình đúng không?
"Ha ha ha, hôm nay là ngày vui, thật ra không cần thiết phải khiến bầu không khí trở nên căng thẳng thế này, nếu Diệp Thiên Dật ngươi đã giết Thiên Lâm Thần vương, như vậy giữa chúng ta cũng không có hận thù gì đến mức phải ép nhau đến con đường ngươi chết ta sống, với lại ngươi còn là phò mã Manh Manh, không có đế quốc Thiên Lâm tạo áp lực, đương nhiên bản đế cũng không động tới ngươi, ngươi đi đi, bản đế có thể cam đoan, ở đây tạm thời sẽ không có người nào dám động tới ngươi!"
Bắc Hạo Nhiên xuống nước.
"Đi á? Được thôi."
Sau đó sương độc quanh người Diệp Thiên Dật biến mất, rồi Diệp Thiên Dật vươn tay ra với Hạ Ngữ Hàn.
Hạ Ngữ Hàn nhìn Diệp Thiên Dật.
Lúc này sư tôn của Hạ Ngữ Hàn dám khẳng định, thứ mà hắn vừa dùng nhất định là Châm Thiên Khiển! Kia là Thần Vương cảnh! Ngoại trừ Châm Thiên Khiển trong truyền thuyết, một người chỉ là Lĩnh Vực cảnh nho nhỏ như hắn lại muốn phá được phòng ngự của hắn? Không có khả năng! Rốt cuộc thì hắn là người phương nào?
Bắc Manh Manh ở bên cạnh khẽ cắn môi!
Đáng ghét!!
Đồ lưu manh! Đồ trăng hoa!
"Còn đứng đơ ra đó làm gì, đi theo ta đi."
Diệp Thiên Dật nhìn Hạ Ngữ Hàn rồi nói.
Hạ Ngữ Hàn vẫn đứng nguyên tại chỗ, lắc đầu nói.
"Xin lỗi."
Diệp Thiên Dật cau mày.
Diệp Thiên Dật có thể đến mang nàng đi, nàng đã rất cảm động, thế nhưng mà, bây giờ nàng đi cùng Diệp Thiên Dật, vậy thì cũng đâu có khác gì với việc bỏ đi với Diệp Thiên Dật không tới tham gia hôn lễ đâu?
"Haizzz, đúng là con người cứng nhắc mà."
Diệp Thiên Dật thật sự phục Hạ Ngữ Hàn luôn rồi.
Nhưng mà, nàng càng như thế hắn lại càng thích, quá quy tắc! Ừm... Hẳn là đến lúc đó cũng sẽ rất nghe lời đây, he he.
Tần Mạch khẽ chau mày.
"Cậu Diệp đúng không? Bây giờ Ngữ Hàn đã là vợ của ta, cho nên mặc kệ ngươi và nàng có quan hệ như thế nào, vẫn mời ngươi rời đi, ngươi cũng từ bỏ đừng có tơ tưởng đến nàng nữa."
Tần Mạch nhìn Diệp Thiên Dật thản nhiên nói.
"Ngươi là cái thá gì?"
Diệp Thiên Dật nhướng mày mắng thẳng mặt hắn.
Đám người: "..."
Người này, thật đúng là càn rỡ!
"Muốn chết! Sương độc để ngươi bảo mệnh đã không còn nữa rồi, ngươi dựa vào cái gì mà còn dám ở nơi này càn rỡ? Tam trưởng lão!"
"Rõ!"
Sưu ——
Trong nháy mắt, Bách Bất Hối thả người nhảy lên, một chưởng đáng sợ đánh về phía Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật đột nhiên nhíu mày lại, sau đó trong tay hắn xuất hiện cây châm độc kia.
"Vô dụng thôi, bản tôn đã phòng bị sẵn, ngươi đừng hòng ám toán được bản tôn!"
Bách Bất Hối quát một tiếng.
Hạ Ngữ Hàn đồng tử đột nhiên co rụt lại!
"Sư tôn!"
Hạ Ngữ Hàn vội vàng hô lên một tiếng.
Sư tôn của Hạ Ngữ Hàn đứng lên, hơi thở dài một hơi.
Lúc nãy cho dù là nàng phải gả cho người khác, bị người khác đẩy tới đẩy lui giống như một đồ vật mà nàng cũng không để mình động thủ, nhưng chính là sự xuất hiện của thiếu niên này, lại làm cho nàng phải động thủ...
Nàng cũng đã nhìn ra, ý nghĩa của thiếu niên này đối với nàng quả thật phi phàm.
Xoát ——
Trong nháy mắt, nàng xuất hiện ở trước mặt Diệp Thiên Dật, chặn lại lực lượng của Bách Bất Hối!
"Cái gì!"
Bách Bất Hối đôi mắt đột nhiên co rụt lại!
Trong đại điện này, lại còn có cường giả mạnh như thế?
"Các vị, việc này dừng ở đây được rồi đó."
Sau đó nàng mang khăn che mặt quay lại phía sau nhìn Diệp Thiên Dật.
"Ngữ Hàn gả cho Thiếu chủ Tà Hoàng tông, đây là lựa chọn của nàng, hi vọng ngươi cũng tôn trọng lựa chọn của nàng, ngươi cũng không có quyền lợi can thiệp vào quyết định của nàng."
Tần Mạch khóe miệng khẽ cong lên.
Cho dù có cường giả thì lại thế nào? Thứ mà Hạ Ngữ Hàn kiêng kỵ chính là sự an toàn của người nhà nàng, mà trên phương diện này, mình tuyệt đối chiếm cứ quyền chủ động.
Diệp Thiên Dật vỗ vỗ trán.
"Thật là khiến người ta nhức đầu mà, lúc đầu ta còn muốn ẩn giấu một chút, nhưng mà..."
Diệp Thiên Dật nhìn Hạ Ngữ Hàn, nhàn nhạt nói: "Ta chỉ muốn nói, tư cách này, ta thực sự có!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận