Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 2084: Năng lực của Tiểu Tử Nhi?

Y thuật của Diệp Thiên Dật được mệnh danh là tốt nhất thế giới.
Thậm chí không chỉ trên phương diện y thuật không, mà bao hàm rất nhiều rất nhiều thứ khác nữa.
Thế nên, trên cơ bản thì khi nhìn vào tình hình của cô gái này thì kinh nghiệm đã nói với hắn, chắc hẳn là thuộc phạm vi nghiệp vụ của hắn.
Nhưng mà, sau khi kiểm tra kĩ lưỡng cho nàng thì trên thực tế thì Diệp Thiên Dật hoàn toàn không có bất cứ manh mối nào cả.
Mấu chốt là tình hình của cô giá này nhìn rất chi là giống với việc bị trúng độc, hơn nữa lại tới rất chi là nhanh và mạnh.
“Không chắc à.”
Diệp Thiên Dật nhíu mày, hắn không hiểu vì sao.
“Rốt cuộc thì ngươi đã động tay chân gì rồi?”
Một cô gái trong số đó rút kiếm ra chỉ về phía Diệp Thiên Dật rồi hét lên một cách giận dữ.
Diệp Thiên Dật: “... “
“Không phải, ta không thù không oán gì với các ngươi, ta động chân động tay với nàng làm gì chứ?”
Diệp Thiên Dật nhún nhún vai nói.
“Chính là ngươi. Lúc trước vẫn đang tốt đẹp, chúng ta cũng chưa từng gặp cái gì có độc cả, đồ ăn cũng là những đồ ăn của những quán cơm mà tất cả mọi người của Tiểu trấn Bắc Phong đều ăn, người khác không sao, làm sao mà Tiểu Mạn lại xảy ra chuyện chứ? Chúng ta từng tiếp xúc với các người, thế nên chắc chắn là ngươi.”
Một cô gái khác cũng bắt đầu công kích Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: “...”
“Này này.”
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Các ngươi phân tích rất có lý, nhưng mà thật sự không phải là ta, liên quan gì tới ta chứ? Chắc không phải các ngươi cho rằng, các ngươi bắt chuyện với em gái ta mà không bắt chuyện với ta, nên ta ghen tị nên mới thế này chứ?”
Các nàng suy nghĩ, hình như cũng không có lý do gì cả.
Không đúng.
“Không đúng. Để tăng cảnh giới nên ngươi phải giết người. Ở đây, đối với chúng ta mà nói, không, đối với bất cứ người nào mà nói thì bởi vì điều kiện đặc biệt để tăng cảnh giới, thế nên bản chất con người ở đây càng ngày càng vặn vẹo, càng ngày càng tàn nhẫn. Căn bản không hề có tính người chút nào hết. Hơn nữa, chúng ta cũng không hề quen biết. Chúng ta là con mồi của ngươi, ngươi cũng có thể là con người của chúng ta, chỉ có thể là ngươi ra tay trước.”
Người con gái này đột nhiên nghĩ tới đây.
Diệp Thiên Dật: “...”
Đúng.
Nàng nói đúng.
Bởi vì ở nơi này, giết người, giết yêu thú đều có thể tăng cảnh giới, thế nên nơi này lại càng thảm khốc hơn. Những thứ như bạn bè, cực kì khó tìm thấy ở nơi này.
Có khi ngươi nhận họ làm bạn, nhưng mà trong mắt họ thì thực tế bạn chỉ là con mồi của họ mà thôi.
Giống như chơi trò chơi ấy, thiên phú càng cao thì kinh nghiệm cần để thăng cấp lại càng ít đi, và ngược lại.
Trên thế giới này, vì có nguyên tắc này mà sự hòa hợp giữa con người và con người là điều cực kì khó.
Vì thế nên ở đây cũng có quy tắc đặc biệt, đó chính là kiên quyết ngăn chặn những loại chuyện như thế này phát sinh trong thành phố, đồng thời cũng có pháp luật cực kì nghiêm khắc xử phạt. Cũng có tổ chức chuyên môn của cả đại lục quản lý chuyện này.
Ra khỏi thành trì thì có thể tự do giết người.
Đương nhiên, trên lý luận là như thế, nhưng là quy tắc thì không được giết người với mục đích để thăng cấp cảnh giới, người như thế sẽ bị xét xử và trị tội. Nếu như ngươi làm chuyện như thế này ở bên ngoài thành trì, mà có người phát hiện, báo án thì ngươi cũng khó thoát chết lắm.
Thế nên là suy nghĩ của các nàng cũng không có vấn đề gì cả.
Mặc dù đang ở trong trấn, nhưng mà... ngươi lại không giết người một cách rõ ràng thì cũng không dễ truy cứu.
Diệp Thiên Dật thở dài một hơi.
“Các ngươi nói có lý, nhưng mà...”
Khí thế trên người Diệp Thiên Dật dao động, khí tức Huyền Thiên cảnh thập giai bộc phát ra bên ngoài.
“Huyền Thiên Cảnh.”
Các nàng để lộ ra vẻ mặt chấn động, kinh ngạc.
Ôi chao.
Đây là cùng bước vào ư? Hay là nói, hắn đã vào một năm trước rồi?
Không liên quan, một năm trước tới thì mới đạt được Huyền Thiên Cảnh ư?
“Ngươi cảm thấy ta có cần thiết làm như thế không? Đúng, các ngươi có thể cho rằng, vì ta không muốn bị người trong hội thẩm phán phát hiện ra, không muốn bị người khác phát hiện ta việc ta công khai giết những nhân tài như thế, nhưng các ngươi nên suy nghĩ một chút, mấy người các ngươi chỉ là Minh Khiếu Cảnh, có thể giúp ta đang là Huyền Thiên Cảnh tăng được bao nhiêu chứ?”
Diệp Thiên Dật nói như thế thì các nàng cũng cảm thấy có lý.
Sau đó Diệp Thiên Dật tiếp tục nói: “Hơn nữa, nếu như ta đã có biện pháp giết nàng thì lẽ nào ta sẽ không ra tay giết hai người các ngươi luôn ư?”
“Xin lỗi.”
Một cô gái xin lỗi.
“Không sao, ngược lại ta cũng thấy kì lạ, rốt cuộc là nàng làm sao thế.”
Diệp Thiên Dật lại kiểm tra lại lần nữa.
“Ta thật sự không biết.”
Nhìn dáng vẻ của nàng thì có thể là không kiên trì được lâu nữa rồi.
Tiểu Tử Nhi đứng ở phía sau lưng Diệp Thiên Dật, bất lực giật giật góc áo của Diệp Thiên Dật.
“Đại ca ca, tỷ tỷ làm sao thế?”
Tiểu Tử Nhi nhẹ nhàng nói.
“Ta cũng không biết nữa.” Diệp Thiên Dật lắc đầu nói.
Hắn cũng chẳng có cách nào cả, thế thì quả thật là không thể làm gì được rồi.
Tiểu Tử Nhi nhẹ nhàng đi tới bên người Tiểu Mạn, sau đó quỳ xuống.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ tỉnh lại đi.”
Tiểu Tử Nhi nhẹ nhàng lay lay nàng.
Diệp Thiên Dật thở dài trong lòng một tiếng.
Diệp Thiên Dật không rõ nàng trước đây như thế nào, nhưng mà hiện tại hắn biết nàng là một nha đầu ngây thơ có tấm lòng lương thiện, nhưng mà, có cách nào chứ?
“Đi thôi.”
Diệp Thiên Dật đang đứng ở đằng sau nói một câu.
Không phải là tàn nhẫn, vốn gĩ cũng chẳng liên quan gì tới Diệp Thiên Dật, hơn nữa hắn thật sự không có cách nào cả.
“Hư...”
Nhưng mà đúng tại lúc này...
Tiểu Mạn đang nằm trên mặt đất kia đã có thể thoi thóp thở được rồi, lông mi nhẹ nhàng lay động, miệng cũng nhẹ nhàng động đậy được rồi, sau đó mở hai mắt ra.
“Ta... ta làm sao thế này?”
Nàng ngồi dậy, giọng nói mang theo sự nghi ngờ.
Diệp Thiên Dật: ???
Hả?
“Aaa, tỷ tỷ tỉnh rồi.”
Tiểu Tử Nhi vui vẻ nói.
Người thì tỉnh rồi nhưng mà Diệp Thiên Dật cũng chết lặng luôn rồi.
Ôi trời ơi.
Tiểu Tử Nhi chỉ nhẹ nhàng lay vài cái thôi mà có thể khiến nàng tỉnh lại rồi, nàng thật sự tỉnh lại rồi ư?
Không phải...
Đây tuyệt đối không phải là nguyên nhân tự nàng tỉnh lại.
Cái cô Tiểu Mạn vừa mới thoi thóp thở được vài hơi này thật sự là sắp chết rồi mà.
Một người sắp chết mà lại có thể sống lại bình thường trong chớp mắt ư?
Giải thích thế nào được?
Diệp Thiên Dật cũng không biết.
Ngươi cũng không thể nói là Tiểu Tử Nhi cũng có hệ thống chứ? Hơn nữa hệ thống này còn trâu bò hơn sơ với hệ thống của Diệp Thiên Dật.
Nhưng mà, Diệp Thiên Dật biết rõ Tiểu Tử Nhi không đơn giản, nhưng khi nhìn thấy một màn như thế này thì vẫn luôn cảm thấy chắc chắn có liên quan tới Tiểu Tử Nhi, chắc chắc, chắc chắn.
Nhưng mà, lý do gì thì Diệp Thiên Dật không nghĩ tới.
Không đến mức nói là chỉ cần tay của Tiểu Tử Nhi vừa mới chạm vào người nàng một cái thì nàng lại hồi phục lại được chứ?
Đợi đã.
Diệp Thiên Dật đột nhiên ý thức được điều gì đó.
Vì cái gì mà ba cô gái đi cùng với nhau mà chỉ có mình Tiểu Mạn xảy ra chuyện thôi chứ?
Diệp Thiên Dật nhớ lại, lúc đó Tiểu Mạn có kéo tay của Tiểu Tử Nhi nhỉ? Hai người kia thì không có, rồi sau đó nàng lập tức xảy ra chuyện rồi.
Mà Tiểu Tử Nhi lại dùng tay chạm vào người nàng thì nàng lại khỏi.
Ngươi nói xem...
Có phải không, toàn bộ nguyên nhân cốt lõi chính là tay của Tiểu Tử Nhi ư?
Không đúng nha.
Diệp Thiên Dật cảm thấy không đúng.
Bởi vì hắn vẫn luôn kéo tay của Tiểu Tử Nhi mà, làm sao mà hắn lại không có việc gì cả?
Nếu ngươi nói, kéo tay một lần thì sẽ xảy ra chuyện, hai lần thì khôi phục thế thì ít nhất Diệp Thiên Dật lúc trước cũng phải xảy ra chuyện chứ, đúng không? Nhưng mà chưa từng có luôn, một chút bất thường cũng không có.
Không thể nào giải thích nổi.
Nhưng mà, Diệp Thiên Dật cảm thấy cần thiết phải làm rõ chuyện này, hắn muốn biết rốt cuộc là nguyên nhân gì.
Hắn không xác định được nguyên nhân có phải là do Tiểu Tử Nhi dẫn tới Tiểu Mạn xảu ra chuyện hay không, nhưng mà Diệp Thiên Dật dám xác định chắc chắn là Tiểu Tử Nhi khiến nàng khôi phục lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận