Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1536: Sao lại thiếu mất 5 người?

Chuyện này rất nhanh đã nhận được sự ủng hộ từ mọi người.
Nếu chỉ đơn giản là vì thứ hạng thì họ còn do dự có nên làm hay không. Nhưng dựa vào tình hình hiện tại, bọn họ tuy muốn giành lấy thứ hạng. Song thử ngẫm mà xem, má nó chứ, những cường giả ở bên ngoài đều nhìn thấy hết những việc đang xảy ra. Cứ coi như giành được thứ hạng nhưng thứ hạng kiểu này thì ai thèm công nhận bọn họ chứ? Nghĩ tới đây, chẳng có ai không muốn hợp tác cả.
Hơn nữa, tất cả mọi người đều là thiên tài đẳng cấp. Người người đều đã đạt tới Thần Quân cảnh, thậm chí còn có không ít những Thiên Thần cảnh. Vậy thì hà cớ gì bọn họ hai mươi mấy đội cùng bắt tay lại phải sợ ba cái đội kia?
Làm gì có ai trong số bọn họ trên người không có linh khí thượng thừa?
Vả lại, bọn họ đều chú ý tới hình tượng của bản thân trong mắt những cường giả đang chăm chú theo dõi ngoài kia, nên ai cũng rất nhiệt tình đi tới những đội nhóm khác bàn bạc về chuyện này.
Ba đội kia hiện giờ còn không biết hai mấy đội còn lại đang âm thầm bắt tay nhau giở trò. Bọn họ cũng không hề ngờ tới những kẻ này lại to gan đến thế!
Thực ra nguyên nhân cốt lõi chính là đám người này biết các cường giả ở bên ngoài đang sít sao theo dõi bọn họ, nên vì tôn nghiêm của bản thân, vì không muốn mất mặt nên bắt buộc phải làm vậy, dù sao đây cũng là cơ hội tốt để họ lật ngược thế cờ.
Dù cho có người không muốn làm, muốn thương thảo với ba đội kia, nhất là Diệp Minh của Tà Thần Điện và Kiếm Tam Sí của Thánh Kiếm Điện, nhưng ngẫm kĩ thì những người bên ngoài vẫn sẽ nhìn thấy khẩu hình của họ, thế nên nhất định phải làm!
Vốn dĩ Diệp Thiên Dật muốn đánh cược một phen, song nghe thấy lời Lưu Chí Nam nói lại nảy ra ý tưởng này. Đúng nhỉ, ba đội này cứ muốn liều chết, vậy thì cho các ngươi toại nguyện, ông đây không trốn nữa, ông đây tới chơi với tụi bay!
Những người ở bên ngoài không biết ở trong đang xảy ra chuyện gì, bọn họ không nghe thấy gì cả.
“Tên Diệp Thiên Dật này đang núp lùm trong bóng tối.”
“Ừ, hình như hắn chỉ có thể làm vậy. Tranh thủ thời gian trước khi đồng hồ hiển thị ví trị tiếp theo, cố gắng tung ra vài thủ đoạn.”
“Đáng tiếc ghê. Trước mặt bao nhiêu cường giả thế này, hắn có giở trò gì cũng vô dụng cả thôi. Trừ phi trận pháp của hắn cực kì hùng mạnh, có được đẳng cấp của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông.”
Song bọn họ vẫn tin hắn không thể, trận pháp đạt tới trình độ đó không phải là thứ hắn có thể tạo ra được.
Sự thật là Diệp Thiên Dật làm được, nhưng không phải do hắn sử dụng hệ thống để tạo, bởi hiện tại hắn không hề mở hệ thống.
Thời gian từ từ trôi đi…
Bốn người bên Thi Gia Nhất ở gần đó dường như cũng đang tìm kiếm bóng dáng Diệp Thiên Dật. Mà trong mắt người khác Diệp Thiên Dật là Trương Thiên của Thiên Lạc Sơn, là kẻ đang dùng những lời lẽ ngon ngọt thuyết phục từng đội nhóm.
“Chuyện ngươi nói, cậu Hoàng của Thiên Binh tông đã nói với ta rồi.”
“Ồ?”
Diệp Thiên Dật nhướng mày.
“Bọn họ nói không sai. Vào thời khắc này, mọi cường giả đều đang quan sát chúng ta, dù chúng ta có bị loại thì cũng không thể trở thành những kẻ kém cỏi được. Trận Chiến Chư Thiên vốn là cuộc thi giúp chúng ta thể hiện bản thân. Nếu ngươi giành được thứ hạng mà chẳng ai công nhận thành quả của ngươi thì có ý nghĩa gì? Bị mấy kẻ kia hô tới gọi lui, ông đây chịu không nổi! Giờ đây, hi vọng Thiên Lạc Sơn của các ngươi sẽ không đổi ý giữa chừng, điều khiến ta lo sợ nhất chính là những đội nhóm vốn đã đồng thuận đột nhiên thay đổi ý định.”
Diệp Thiên Dật cười, hắn nói:
“Sao có thể chứ? Ta đâu muốn làm con chuột hèn hạ chui rúc trong mắt những cường giả ở bên ngoài. Hơn nữa, ta không nghĩ rằng dưới hoàn cảnh có nhiều đội cùng liên minh thế này ba đội kia có thể gây nên sóng to gió lớn gì!”
“Được! Vậy thì chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ!”
“Hợp tác vui vẻ!”
Sau đó hắn rời đi.
Diệp Thiên Dật nhìn thời gian, không còn nhiều thời gian nữa. Sau đó Diệp Thiên Dật quay trở về với nhóm Thi Gia Nhất.
“Sao rồi?”
Diệp Thiên Dật đáp: “Chắc không có vấn đề gì đâu. Đợi đi, chúng ta sắp được xem trò vui rồi.”
“Liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Diệp Thiên Dật lắc đầu:
“Không đâu. Bọn họ rặt một lũ kiêu ngạo, bị chỉ tay năm ngón như thể không thể nào ngồi yên được. Nếu không có ai quan sát thì bọn họ cũng chẳng bằng lòng tự rước mệt vào thân. Nhưng hiện giờ bên ngoài đang có vô số cường giả theo dõi bọn họ, bọn họ biết điều ấy cho nên đây là cơ hội để họ chứng minh bản thân, cũng là để vớt vát tôn nghiêm của mình.”
Tịch Thiên Vũ gật đầu:
“Vả lại bọn họ cũng chẳng muốn lưu lại ấn tượng xấu trong mắt các cường giả nên sẽ không có chuyện đổi ý. Dù có người do dự thiếu quyết đoán, thì khi mọi người cùng đứng lên đấu tranh, người đó cũng bắt buộc phải ra tay thôi.”
Diệp Thiên Dật gật đầu:
“Đúng vậy. Cho nên lúc này, chúng ta có bại lộ thì cũng không vấn đề gì.”
“Được đó!”
“Tất cả tập hợp!”
Lúc này, Kiếm Tam Sí - kẻ không hề hay biết những đội nhóm khác đang bàn bạc kế hoạch giở trò sau lưng hắn hét lên một tiếng. Ngay sau đó, đám người từ bốn phương tám hướng lục tục đứng vào vị trí.
“Sắp đến lúc rồi! Ngay sau đây là thời khắc chúng ta hành động. Không gian đã bị cấm, trong năm phút tiếp theo, năm người đám Diệp Thiên Dật chắc chắn sẽ bị vạch trần trước đồng hồ định vị. Chúng ta cứ lần theo dấu vết của họ, không cần biết họ trốn ở đâu, trốn thế nào, đều sẽ bị chúng ta tóm gọn rồi thẳng tay loại bọn họ!”
Mọi người gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Bọn họ đang đợi, đợi người đầu tiên khai chiến.
Dù đã bàn bạc xong xuôi nhưng vẫn cần một người dẫn đầu. Bởi người dẫn đầu sẽ là người trực tiếp đối đầu với ba đội đó.
Trong khi đó, những người bên ngoài đang trông chờ diễn biến tiếp theo.
“Đã tập hợp hết ở đây rồi, rất nhanh thôi bọn họ sẽ phát hiện bị thiếu mất 5 người. Diệp Thiên Dật sắp bị lộ rồi. Cuối cùng cũng sắp đánh nhau rồi!”
“Đúng thế!’’
Đám người Thường Hi đều căng thẳng quan sát.
Các nàng đương nhiên hi vọng dưới tình huống này có thể nắm bắt mục tiêu, đám Diệp Thiên Dật thuận lợi lật ngược thế cờ… Nhưng liệu có làm được không?
Dù gì các nàng cũng không nghĩ ra được cách nào khác.
Hết giờ.
Bên trong bản đồ, tất cả mọi người đều lấy đồng hồ ra xem.
“Kì lạ! Sao lại không có?”
Đập vào mắt bọn họ chính là vị trí màu đỏ của toàn bộ bản đồ. Theo lí mà nói, đáng ra lúc này phải có năm chấm đỏ xa hoặc gần bọn họ, là những nơi đám người Diệp Thiên Dật đang ẩn náu. Thế nhưng hiện giờ, toàn bộ bản đồ hiển thị tất cả các chấm đỏ đều nằm ở đây!
Việc này có gì đó không đúng.
Chẳng lẽ, Diệp Thiên Dật đang đứng trong hàng ngũ bọn họ?
Tất cả đều quay qua nhìn người bên cạnh mình.
“Sao lại thiếu mất năm người? Năm người nhóm Diệp Thiên Dật không thấy đâu? Lẽ nào bọn họ chịu thua rồi?”
Mọi người đều khó hiểu.
“Chịu thua? Không thể nào? Kẻ này mưu mô xảo quyệt, hắn sao có thể chịu thua?”
“Nhưng đâu thể chặn hiển thị vị trí, nếu không sẽ bị coi là vi phạm quy tắc và trực tiếp bị loại. Như vậy có nghĩa là năm người Diệp Thiên Dật đã rời khỏi bản đồ.”
Có điều, việc càng nhiều người quan tâm lúc này không phải là việc này, mà là việc ra tay với ba đội kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận