Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 116: Tối hôm đấy ngươi gặp tai họa đẫm máu

Dịch: Cỏ Dại Team
Thần toán Gia Cát, cường giả cấp cao của đại lục, nghe nói người này cà lơ phất phơ, là cái lão ngoan đồng, cũng nhìn ra được vẫn là một lão già háo sắc, nhưng hắn là một người suy diễn thiên cơ xuất thần nhập hóa, một trong tứ đại tiên môn của Đại lục, Thiên Cơ Các chính là suy diễn thiên cơ, mà rất nhiều năm trước Gia Cát Thanh Thiên là tông chủ của Thiên Cơ Các, từng được mệnh danh là người thần thông hiếm có trong vạn năm, trên đời không ai có thể vượt qua thuật suy luận của hắn, sau đó hình như hắn xảy ra một việc gì đó rất lớn, hắn rời khỏi Thiên Cơ Các, từ đó lưu lạc khắp nơi, với Thiên Cơ Các như nước với lửa.
Bất cứ người nào gặp được hắn, được hắn đoán cho một quẻ, vậy chính là khí vận cả đời! Hắn không vui một cái là tất cả mọi người phải chết! Diệp Thiên Dật còn......
Bạch Hàn Tuyết thật sự phục rồi, người này sao lại có đôi lúc giống với đứa trẻ con, tính khí như đứa trẻ.
Nếu mà làm cho Gia Cát tiền bối này tức giận, thật sự bọn hắn đều phải chết!
Sau đó Bạch Hàn Tuyết vội vàng mở cửa.
“Gia... Gia Cát tiền bối, mau mời vào.”
Gia Cát Thanh Thiên đi vào, trừng Diệp Thiên Dật một cái.
Thằng nhóc này rốt cuộc là ai vậy? Hắn lại tính toán không ra, vậy hắn ta làm cái quái gì lại có thể bỏ bùa lên người mình rồi kêu mình đến đây chứ? Nhưng đứa trẻ này thực sự làm hắn ngạc nhiên, xương cốt cũng lạ, tài năng của hắn ta rất xuất chúng, và hắn ta mạnh mẽ hơn bất cứ ai hắn từng thấy, cũng là một điều bất ngờ.
Sau đó hắn nhìn thấy được một bàn đồ ăn, vội vàng chạy tới, ngồi xổm ở trên ghế, ăn đồ ăn tới tấp.
“Mùi vị không tệ, lão phu rất hài lòng.”
Diệp Thiên Dật: “......”
Đệch! Lão tử làm đồ ăn ngon là làm cho lão già chết tiệt ngươi ăn đấy à?
“Tiền bối uống trà.”
Bạch Hàn Tuyết đưa cho hắn một ly trà, Diệp Thiên Dật khó chịu ngồi đối diện với hắn, Bạch Hàn Tuyết cùng Diệp Thiên Dật ngồi ở một bên.
“Không biết tiền bối tới đây có gì muốn làm?”
Bạch Hàn Tuyết hỏi.
“Lão phu hôm qua suy luận một chút rằng có một người tên là Diệp Thiên Dật ở thành Thánh Thiên Thủy có duyên phận với lão phu nên lão đặc biệt đến đây thưởng thức hắn.”
Thần toán Gia Cát vô cùng khó chịu! Tiểu tử này khiến hắn khó chịu! giúp hắn thăng cấp đúng không? Hừ! Vậy đến lúc đó lão phu thuận tiện chỉnh chết ngươi!
Diệp Thiên Dật: “.....”
ĐM! Không biết xấu hổ! Còn đặc biệt đến đây? Con mẹ nhà ngươi chắc không phải là bị lôi dọa cho sợ chạy té khói sao?
Bạch Hàn Tuyết vô cùng giật mình!
Diệp Thiên Dật hôm nay may mắn đến vậy sao? Quá thần kỳ.
“Vợ à, ngươi nhìn đức hạnh này đi, là Thần toán Gia Cát thật sao? Chắc là dùng danh hào của hắn giả danh lừa bịp, hết ăn lại uống rồi.”
Diệp Thiên Dật nói.
Đương nhiên Diệp Thiên Dật cố ý nói.
Thần toán Gia Cát thoải mái cắn một cái đùi gà, sau đó mở bình rượu của mình ra, uống vài ngụm rượu sau đó lau miệng, nhìn xem Diệp Thiên Dật, nói:
“Tiểu tử, lão phu có phải là Thần toán Gia Cát không không quan trọng, quan trọng chính là, ngươi chọc giận lão phu, vậy đừng trách lão phu vô tình.”
“Ồ hô, sợ ngươi quá?”
Diệp Thiên Dật hận chết lão lưu manh này! Suýt chút nữa Tiểu Hàn Tuyết hôn mình rồi a! Lần này không được, lần sau sẽ càng khó khăn!
Sau đó Thần toán Gia Cát duỗi tay dầu mỡ ra tính một cái, nhìn về phía Bạch Hàn Tuyết, nói:
“Tiểu cô nương, một tuần sau tiểu tử này sẽ hẹn ngươi đi xem phim, sau đó cố ý làm mất chìa khóa nhà, cuối cùng lừa ngươi đi khách sạn, nếu như ngươi đi, đêm đó ngươi liền có họa sát thân.”
Diệp Thiên Dật: ???
Bạch Hàn Tuyết: ???
Diệp Thiên Dật sắp phát điên rồi! Đù mé?
Cái lão già này quả nhiên danh bất hư truyền, cái này mà cũng tính được sao? chỉ là……
Kế hoạch hoàn mỹ của lão tử! Vì cái quần què gì mà ngươi lại nói ra? Nếu ngươi không nói ra, có phải là một tuần sau ta có được nàng con mẹ nó rồi không? Chết tiệt! Chết tiệt! !
Diệp Thiên Dật thực sự muốn giết hắn ta!
Tâm trạng sụp đổ hết rồi!
Ngươi đợi đấy! Ngươi muốn hoàn thành nhiệm vụ chứ gì? Nếu ngươi không nôn ra vài ngụm máu, còn lâu mới hoàn thành được nhiệm vụ?
Gia Cát Thần Toán cười nhìn Diệp Thiên Dật một cái, sau đó tiếp tục ăn uống, hắn ăn như thể đã bị bỏ đói nhiều ngày vậy, cũng không có tí phong thái nào của một cường giả.
Cho dù Bạch Hàn Tuyết có ngốc thế nào đi nữa, thì chuyện này vẫn có thể hiểu được, nàng nghiến răng trừng mắt nhìn Diệp Thiên Dật.
"Vợ ơi ... vợ ơi, nghe ta nói. Thà tin hắn chứ không tin ta sao? Hắn nói bậy, cố ý báo thù đó!" Diệp Thiên Dật sắp khóc!
Lão già này, ngươi đợi đấy!
Không được, Bạch Hàn Tuyết đang ở đây, bây giờ mà đánh với lão già này chẳng khác gì là đâm đầu vào chỗ chết, tốt nhất đừng để Bạch Hàn Tuyết thấy.
Bạch Hàn Tuyết hít thở sâu!
Nhưng ngay sau đó nàng đã bị sốc! Tại sao?
Nếu những gì Gia Cát Thần Toán nói là sự thật, vậy có nghĩa là chỉ trong vẻn vẹn một tuần mà bản thân đã bị cái tên Diệp Thiên Dật làm... vậy là sao?
Không phải chứ? Theo tình trạng hiện tại của nàng, nàng cảm thấy tuyệt đối không thể, nhưng nếu là Gia Cát Thần Toán tính thì tuyệt đối là sự thật! Nói như vậy, Diệp Thiên Dật chỉ cần một tuần đã có thể khiến mình hiến thân cho ...
Diệp Thiên Dật cái tên này quá đáng sợ rồi?
Nàng vội lắc đầu, nàng phải giữ khoảng cách với hắn, nguy hiểm quá.
"Vậy thì tiền bối, hai người cứ nói chuyện đi, hậu bối không quấy rầy nữa."
Bạch Hàn Tuyết nhẹ nhàng nói.
“Không sao, không sao, cô bé ngươi cứ ăn đi.” sau đó Gia Cát Thanh Thiên nhìn về phía Diệp Thiên Dật nói, “Nhóc, đi ra ngoài với ta! ”
Nói xong, mỗi tay cầm một cái đùi gà, vừa định đi, lại bỏ cái đùi gà trong tay phải vào miệng, sau đó lại cầm thêm một cái nữa rồi mới đi ra ngoài.
“Diệp Thiên Dật, hắn là Gia Cát tiền bối, một cường giả có tiếng khắp đại lục, ngươi nhất định phải chú ý.” Bạch Hàn Tuyết lại nhắc nhở hắn một lần nữa.
"Ta biết, nhưng ta phải giải thích với ngươi một lần nữa, ta thật sự không muốn đưa ngươi đi xem phim."
Diệp Thiên Dật bất lực nói.
"Chúng ta là một đôi, ngươi đến xem phim còn không muốn đưa ta đi?"
Diệp Thiên Dật: "..."
Móe! Muốn tức chết với tên côn đồ này quá!
"Cái này... cái này... Ta không muốn làm mất chìa khóa ..."
"Đi đi."
Diệp Thiên Dật gãi đầu, sau đó nhằm vào cái má hồng hào của Bạch Hàn Tuyết hôn chụt một cái, sau đó chạy ra ngoài.
Bạch Hàn Tuyết: "..."
Đồ khốn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận