Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1770: Thật sự là như vậy sao?

Mặc Văn Khải đương nhiên phẫn nộ việc con trai mình làm như vậy!
Bởi vì hắn biết, việc này đã chôn vùi đi tương lai của con trai hắn!
Vốn là thiên chi kiêu tử, bây giờ lại trở thành con chuột qua đường người người đuổi đánh rồi!
Đương nhiên, bây giờ không đến nỗi nói là con chuột qua đường, bởi vì thế nhân không biết đã xảy ra chuyện gì!
Đây cũng là lí do tại sao Mặc Văn Khải muốn tận lực phong toả tin tức này lại!
Hắn làm vậy là bởi vì Thần Cơ tông ư?
Có lẽ vậy, có lẽ cũng có một phần nguyên nhân này, nhưng hắn vì con trai Mặc Bạch của hắn nhiều hơn!
Phải, chuyện này không thể tha thứ được, Mặc Văn Khải hắn cũng không có cách tha thứ, nhưng chung quy Mặc Bạch cũng là đứa con trai mà hắn luôn tự hào!
Ngươi nói, hắn thật sự nguyện ý giao ra tính mạng của con trai mình sao? Không thể nào đâu!
Không chỉ như vậy, hắn còn tính toán tìm cớ phong toả tin tức, vì bảo vệ danh tiếng của con trai hắn.
Chí ít, nếu như người ngoài không biết chuyện này, vậy thì hắn vẫn chưa tính là con chuột qua đường, chỉ là kẻ bị Thần Cơ môn trả thù thôi.
Mà lúc từ Thiên Cơ Các về đây, thật ra Mặc Văn Khải đã báo tin cho Mặc Bạch rồi.
Bây giờ, chắc chắn là Mặc Bạch không có ở Thiên Cơ Môn.
Rầm - -
Mặc Văn Khải phẫn nộ đạp cửa ra, bên trong không có người.
“Khốn nạn! Ngươi cút ra đây cho lão tử!”
Mặc Văn Khải căm phẫn gào thét.
Không có ai trả lời.
“Chắc chắn là chạy rồi!”
Mặc Đường nghiến răng nghiến lợi nói.
Mặc Bạch cũng không phải tên ngốc, hắn biết lần này đi Thiên Cơ Các chắc chắn sự thật sẽ bị tiết lộ, vậy hắn không chạy thì ở lại làm cái gì chứ?
“Truyền lệnh của ta, đi tìm kiếm đồ Mặc Bạch khốn nạn này, nếu như phản kháng, giết không luận tội, sống phải thấy người chết phải thấy xác!”
Mặc Văn Khải phẫn nộ nói!
“Rõ!”
“Nhớ kỹ, bí mật một chút, mặc dù tên khốn nạn này chết không hết tội, nhưng vì danh dự của Thần Cơ môn, vẫn phải bí mật.”
“Hiểu ạ!”
Sau đó Mặc Văn Khải nói với Mặc Đường: “Ngày mai ta với ngươi đi Thiên Cơ Các một chuyến nữa, chờ bọn họ thôi diễn vị trí của tên khốn nạn này, chúng ta cũng dễ truy bắt hơn!”
“Tại sao không phải hôm nay?”
Mặc Đường hỏi.
“Vừa mới gây phiền phức cho bọn họ, hôm nay đi một chuyến nữa cũng không thích hợp, vẫn nên để mai đi.”
Sau đó Mặc Văn Khải vỗ vỗ vai của Mặc Đường, nói: “Chú ba, ngươi yên tâm, chuyện này ta tuyệt đối sẽ không đặt bất kì tình cảm riêng nào vào bên trong, khốn nạn chính là khốn nạn, bắt được nó tất nhiên phải khiến nó lấy mạng đền mạng.”
Mặc Đường gật gật đầu.
“Anh cả, ngươi nên biết sự căm phẫn của ta, ta biết Mặc Bạch là con trai ngươi, nhưng chuyện này ta phải cần một lời giải thích thỏa đáng.”
“Ta hiểu, ta đều hiểu, ta có thể hiểu được tâm trạng của ngươi!”
Mặc Văn Khải gật đầu.
“Ngươi yên tâm! Ngươi tuyệt đối yên tâm! Ngày mai chúng ta đến Thiên Cơ Các.”
“Ừm!”
….
Đêm khuya…
Một rừng cây nhỏ vắng vẻ không có người, hai tay Mặc Văn Khải chắp sau lưng đứng ở đó.
“Cha.”
Một giọng nói vang lên sau lưng hắn!
Chát—
Mặc Văn Khải lật tay quăng một bạt tai.
“Ngươi còn biết ta là cha ngươi!?”
Mặc Văn Khải phẫn nộ chỉ vào Mặc Bạch.
“Con…”
Mặc Bạch che mặt cúi thấp đầu đứng ở đó.
“Hồng nhan hoạ thuỷ, nhưng ngươi cũng không phải trẻ con nữa, có những hậu quả không phải ngươi không biết, rốt cuộc trong đầu ngươi chứa cái gì mà ngươi lại có thể nghĩ ra loại chuyện này được hả?”
Mặc Bạch nói: “Con biết sai rồi.”
“Ngươi sai ở đâu?”
Mặc Văn Khải giận hỏi.
“Con không nên làm như vậy!”
Mặc Văn Khải hít vào một ngụm khí.
“Ngươi vẫn không ý thức được mình sai ở đâu?”
Mặc Bạch nghi ngờ nhìn qua.
“Ngươi sai ở chỗ làm việc không suy nghĩ chu đáo! Một nơi như Thiên Cơ Các ngươi cũng không suy xét đến!”
Mặc Bạch ngẩng đầu lên.
“Vâng, con hiểu!”
Mặc Văn Khải chậm rãi châm một điếu thuốc.
“Lúc trước là Diệp Thiên Dật giống như con chuột qua đường, không dám ra mặt, bây giờ đổi lại ngươi mới là con chuột qua đường đó, ta tận lực để chuyện này không bị quần chúng đều biết, mà ngươi… cũng trốn đi, mai danh ẩn tính, nhớ kĩ, làm chuyện gì, cũng phải suy nghĩ thấu đáo!”
Mặc Bạch gật gật đầu: “Con trai hiểu.”
“Thật sự không được, thì ngươi xem thử đến Thần Vực đi, chỗ đó tuyệt đối không có vấn đề gì, trước đây ngươi đã vượt qua khảo hạch của Thần thị, mặc dù ngươi đến nơi đó cũng nguy hiểm, nhưng dựa vào năng lực của ngươi có lẽ vấn đề không quá lớn!”
Sau đó Mặc Bạch quỳ trước mặt Mặc Văn Khải dập đầu 3 cái.
“Con trai bất hiếu, đề cha lo lắng rồi!”
“Haizzz.”
Mặc Văn Khải thời dài một cái.
“Còn sống là được, ta sẽ tìm cơ hội để Mặc Đường chết một cách hợp tình hợp lí, một khi Mặc Đường chết, chuyện này trên cơ bản không có quá nhiều người truy cứu, trái lại Diệp Thiên Dật kia…”
Mặc Bạch nói: “Diệp Thiên Dật này, là con đã coi thường hắn.”
“Không phải ngươi coi thường hắn, là cả đại lục đều đã coi thường hắn, giống như tin đồn, sợ rằng hắn đã thật sự lấy được y bát của vị thần nào đó thời kì thượng cổ, khiến ta nghĩ mãi vẫn không ra là, hắn lấy thần cơ từ đâu ra.”
Mặc Văn Khải hít vào một hơi khí lạnh.
Sau đó hắn nhìn Mặc Bạch, nói: “Tạm thời bỏ xuống ân oán này, bản thân lớn mạnh quan trọng hơn hết, ta sẽ tận lực nghĩ cách để Diệp Thiên Dật cũng không tiết lộ tin tức này ra ngoài.”
Thần Vực đương nhiên an toàn, nhưng một khi tin tức bị tiết lộ ra ngoài, cộng thêm thân phận của Mặc Bạch quả thật không đơn giản, nếu như đã đến Thần Vực, cũng khó tránh có không ít người biết.
Vì vậy, có thể đè chuyện này xuống thì phải tận lực đè xuống.
“Con biết rồi.”
Mặc Bạch gật gật đầu.
“Đi đi, chú ý an toàn, cầm lấy cái này.”
Mặc Văn Khải đưa cho hắn một loại đồ tương tự như la bàn.
“Thiên Cơ Các sẽ thôi diễn vị trí của ngươi, la bàn này có thể giúp ngươi, nếu là nhân vật như Gia Cát Vân, muốn thôi diễn ngươi cũng phải trả giá không nhỏ, nhớ lấy, chắc chắn phải để bản thân mình ổn định ở nơi nào đó! Hiểu chưa?”
Mặc Bạch nhận lấy: “Con trai hiểu rồi, con trai… muốn giết Diệp Thiên Dật.”
Đôi mắt hắn đột nhiên ngưng lại nói.
“Giết hắn thì quá dễ dàng, nhưng cần tìm cơ hội, ngươi trước tiên đừng nghĩ cái này nữa, hắn có nghịch thiên hơn nữa cũng chỉ là một võ giả Thiên Thần Cảnh, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn, cho hắn 10 năm, cảnh giới của hắn có thể thăng được bao nhiêu chứ?”
Mặc Bạch gật gật đầu.
“Đi đi.”
“Vâng! Con trai cáo lui!”
Sau đó Mặc Bạch đã biến mất tại chỗ.
Mặc Văn Khải đứng ở đó thở dài!
“Diệp Thiên Dật!”
Đôi mắt hắn hơi hơi ngừng lại.
Muốn giết hắn, nhưng có những chuyện không phải muốn là có thể làm được.
Diệp Thiên Dật đang ở trong Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông….
Hắn đang nghĩ một số chuyện.
“Có lẽ ngày mai có thể nhận được lời xin lỗi của bọn họ rồi.”
Hắn vươn vai một cái.
Xây dựng một thế lực to lớn như vậy, đối với Diệp Thiên Dật mà nói là một cái giá khá lớn, nhưng vẫn ổn, hắn cảm thấy vẫn gánh được! Chỉ là bây giờ, Diệp Thiên Dật nghĩ, có cần tiếp tục giữ nguyên Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông này ở Thượng Vực nữa không.
Giữ lại có cái lợi của giữ lại, nhưng cũng có cái hại!
Diệp Thiên Dật không có dã tâm, hắn thật sự không có dã tâm, hắn chỉ muốn bản thân mình đủ mạnh là được rồi, thế lực cái gì… hắn thà rằng không cần.
Chủ yếu là, hắn không nỡ cho người khác dùng nhiều bảo vật của mình như vậy, mấy nghìn Thái Cổ Thần Vương Cảnh này, bổng lộc, tiêu hao của bọn họ sau này, không có cách nào tưởng tượng nổi.
Đây chính là gia sản và sính lễ sau này của Diệp Thiên Dật đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận