Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 64: Đừng hôn hắn ta, tuyệt đối đừng hôn hắn!

Dịch: Cỏ Dại Team
Bên ngoài, Diệp Thiên Dật đuổi kịp Bạch Hàn Tuyết.
“Vợ à, nói chuyện đi.”
Diệp Thiên Dật nắm lấy ngón tay út của Bạch Hàn Tuyết, cười tủm tỉm. Bạch Hàn Tuyết liền vội vàng bỏ tay vào trong túi áo khoác.
“Diệp Thiên Dật !.”
Bạch Hàn Tuyết dừng lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật đủ để cảm nhận được độ thiện cảm mà Bạch Hàn Tuyết dành cho mình, -60, so với trước kia còn thấp hơn. Vì vậy, nàng tuyên bố quan hệ người yêu giữa hắn và nàng nhất định còn có lí do khác.
“Hở?”
Diệp Thiên Dật cười, nói.
“Nếu ngươi đã muốn chơi đùa, ta chơi cùng với ngươi, hy vọng ngươi không phải bỏ cuộc.”
Bạch Hàn Tuyết lạnh lùng nói.
Diệp Thiên Dật hít một hơi, sau đó châm điếu thuốc. Hắn hít một hơi rồi nhả ra một vòng khói.
“ Ngươi thân là con gái, ta là con trai. Ngươi thừa nhận mối quan hệ người yêu với ta. Vậy ngươi có cảm thấy ta sẽ bị thiệt thòi không?”
Diệp Thiên Dật cười nói.
Diệp Thiên Dật đại khái cũng hiểu ra được, bản thân mình luôn luôn lợi dụng nàng. Dạng như kiểu anh yêu em, yêu em nè. Còn ở trước mặt mọi người, Bạch Hàn Tuyết chỉ đơn giản là tương kế tựu kế.
Bạch Hàn Tuyết có vô số cách để đối phó với Diệp Thiên Dật, nhưng bởi vì Diệp Tiên Nhi, nên nàng không thể ra tay đánh nhau với hắn. Nhưng nàng thật sự không thể nhịn được nữa. Được, nàng không ra tay. Vậy cho người khác đến dạy dỗ ngươi đi? Nàng chỉ muốn bên ngoài thừa nhận mối quan hệ người yêu với Diệp Thiên Dật, không cần nói đến những người theo đuổi nàng, một mình nhà họ Bạch, tin tưởng rằng anh hai của nàng sẽ ra tay với Diệp Thiên Dật, chí ít thì phải chỉnh đốn hắn một chút.
Nàng thực sự không nhịn nổi nữa rồi.
Diệp Thiên Dật cũng tỏ vẻ là mình đã hiểu, đó thực sự là vấn đề của mình, ai biểu hắn sống xấu xa quá làm chi?
“Thiệt thòi hay không, sau này ngươi sẽ biết.”
Bạch Hàn Tuyết lạnh lùng nói, rồi nàng lập tức đi khỏi.
“Ê.”
Diệp Thiên Dật ở phía sau, la to lên một tiếng.
“Vậy ngươi cũng nên hiểu rõ một việc, ngươi đã công khai trở thành người yêu của ta, vậy thì có nghĩa là ta có thể đứng trước mặt mọi người cùng ngươi hôn nhau thắm thiết. Ngược lại, ngươi không được nổi giận, nếu không những người theo đuổi ngươi sẽ không tin, như vậy thì kế hoạch của ngươi sẽ thất bại. Có đúng không?”
Khóe miệng Diệp Thiên Dật khẽ nhếch lên, nhìn về phía thân hình yêu kiều của Bạch Hàn Tuyết.
Bạch Hàn Tuyết nhíu chặt mày.
Nàng không phải chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, nàng chỉ cảm thấy bản thân chỉ cần công khai một chút, sau đó không còn liên lạc, cắt đứt quan hệ với Diệp Thiên Dật là được, cũng không cần lo lắng hắn sẽ dùng yêu pháp kia với mình. Nhưng sau khi nghe Diệp Thiên Dật nói ra câu này, theo bản năng từ tự đáy lòng vang lên tiếng “Lộp bộp”. Không một chút do dự, nàng nhanh chân chạy đi khỏi.
Còn Diệp Thiên Dật sẽ bỏ qua cho nàng đi sao? Hôm nay, nếu như muốn bỏ qua, Bạch Hàn Tuyết này chỉ sợ là chuyện này rất ít khi nào xuất hiện ở học viện Thiên Thủy, bản thân cũng biết rằng gặp lại nàng trong khoảng thời gian tồn tại của hệ thống tra nam là vô cùng khó khăn, dù sao thì hắn cũng biết Bạch Hàn Tuyết sợ chính là “năng lực” kia của mình.
“Ding,....... mở thẻ Khẩu Thị Tâm Phi thành công, thời gian còn lại 39 phút 47 giây.”
Lâm Trường Thiên kia không tin, hắn cảm thấy có nhiều lúc mắt thấy chưa chắc đã thật, tai nghe đã là thật, hắn muốn đi qua xem xem Diệp Thiên Dật và Bạch Hàn Tuyết rốt cuộc là mối quan hệ là gì?
“Tiểu Hàn Tuyết, qua đây hôn ta một cái nào.”
Diệp Thiên Dật lúc này đang đưa lưng về phía hắn, chuẩn bị tiến đến chỗ Bạch Hàn Tuyết, nói.
Cùng lúc đó, Lâm Trường Thiên đứng cách đó không xa, đương nhiên hắn cũng nghe thấy câu nói đó.
Chính vào lúc này, Bạch Hàn Tuyết quay người về hướng Diệp Thiên Dật.
Không muốn, không muốn, không muốn.
Vào lúc này, thâm tâm của Bạch Hàn Tuyết và Lâm Trường Thiên đã nói lên tiếng lòng của tất cả những người đứng xem trò.
Bạch Hàn Tuyết không muốn nghĩ đến chuyện đó, nhưng ……….
Còn Lâm Trường Thiên đang không ngừng cầu nguyện trong lòng.
Đừng hôn hắn ta, tuyệt đối đừng hôn hắn!
Bạch Hàn Tuyết đi đến trước mặt Diệp Thiên Dật, trong mắt chứa đầy sự tức giận.
“Em gái nhỏ, nếu ngươi không muốn miễn cưỡng ta nữa, thì ta đoán chừng sẽ không trêu chọc ngươi nữa, nhưng mọi thứ đều là do vận mệnh nha.”
Diệp Thiên Dật thì thầm nói với Bạch Hàn Tuyết điều gì đó mà nàng không hiểu.
Đúng vậy, nếu như Bạch Hàn Tuyết không muốn cùng hắn miễn cưỡng, thì Diệp Thiên Dật có thể sẽ dừng lại. Nhiệm vụ của nàng, Diệp Thiên Dật có thể sẽ không đi làm. Dù sao thì trong lòng hắn cũng không nỡ, nụ hôn đầu của con gái người ta. Ngươi nghĩ ai cũng muốn được hôn như Thi Gia Nhất chắc ?
Nhưng…………
Sau đó, Diệp Thiên Dật ôm lấy đầu nàng, miệng hắn trực tiếp đặt lên môi của nàng.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Bạch Hàn Tuyết hoàn toàn trống không.
Lâm Trường Thiên cũng vậy !!
“K-H-Ô-N-G.”
Nội tâm tuyệt vọng của Lâm Trường Thiên thét lên một tiếng.
Hắn vẫn ôm một chút kỳ vọng rằng mối quan hệ giữa hai người đó không phải như vậy, nhưng bây giờ ……………..
Mọi người xung quanh đều đã nhìn thấy hết ! Bọn họ thấy, Diệp Thiên Dật hôn Bạch Hàn Tuyết, nàng thật sự đi đến cho hắn hôn. Lúc trước còn đoán già đoán non, nhưng tình cảnh bây giờ, còn nghi ngờ cái gì nữa ?
Trái tim của bọn họ, đều tan nát !!
Phảng phất vang lên khúc ca đang bay vào tim………..
Tuyết rơi lất phất, gió Bắc ảm đạm………….
“Triệu Tông Chủ, nơi đây chính là ban cao cấp của học viện Thiên Thủy. Bạch Hàn Tuyết mà ngươi đang tìm kiếm có thể nói là học trò mà ta hài lòng nhất trong những năm vừa qua. Tính cách và bản lĩnh vô cùng vượt trội.”
Lý Bác Nhân mỉm cười, nói với ông lão đang đi bên cạnh.
“Con bé chắc là không yêu đương gì đâu nhỉ? Môn phái của ta không thu nhận những đệ tử nhớ cõi trần. Chuyện này cần được đảm bảo. Nếu như con bé trở thành đệ tử của môn phái ta, vậy thì chuyện tài trợ học viện Thiên Thủy cũng dễ nói hơn.”
“Yên tâm, yên tâm. Ta biết rất rõ Bạch hàn Tuyết, không thể yêu đương được đâu. Con bé có muốn yêu, cũng không nhìn không vừa ý ai đâu. Ta bảo đảm với ngươi. Nếu như con bé yêu đương, vậy thì đầu của viện trưởng ta có thể chém xuống ở đây.”
“Viện trưởng Lý, vị kia có phải là Bạch Hàn Tuyết không?”
Lý Bác Nhân đưa mắt nhìn qua bên đó.
Lộp bộp ------------
Cuốn sách trên tay hắn rơi xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận