Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 261: Tiểu Anh Vũ, biến thân!

Dịch: Cỏ Dại Team
Lần này không có bùa Không gian khiêu dược nữa, nếu không thì hẳn là có thể chuyển nguy thành an, mà bây giờ...
Chủ yếu là bị hệ thống này troll chết rồi! Nếu không thì sau khi Diệp Thiên Dật biến hắn thành con rùa, một phút thời gian hẳn là cũng đủ thời gian cho hắn chạy trốn? Bây giờ đạp hắn hết năm mươi giây rồi, chỉ còn có mười giây, hắn chạy cái quần què ấy.
Long Dương trên mặt đất biến thành người...
Hắn rất ngơ ngác, một phút vừa qua hắn cảm giác trước mắt mình tối tăm hết cả, không còn chút sức nào, sau đó cảm giác được trên người bị giẫm đạp điên cuồng, hắn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng không quan trọng, hắn nhất định phải giết bọn hắn!
Long Dương nhìn thoáng qua thi thể con trai mình, gào thét một tiếng, sau đó phóng thần thức ra, cảm nhận được khí tức của Diệp Thiên Dật, bóng dánh lóe lên!
"Tên khốn kiếp vô sỉ, nạp mạng đi!"
Trong nháy mắt Long Dương đã đi tới Diệp Thiên Dật sau lưng, một quyền khinh khủng đánh về phía Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật nghiêng người một cái, sau đó ném Tiểu Anh Vũ ra ngoài.
Bụp——
Ngay sau đó, Diệp Thiên Dật cũng bị đánh bay ra ngoài.
Phốc ——
Phun ra một ngụm máu tươi, chỉ dưới uy áp của Thánh Quân cảnh cũng đủ để chém giết hắn vạn lần.
"Ui da... Đau quá nha..."
Tiểu Anh Vũ từ dưới đất bò dậy, phủi phủi mái tóc dính đầy lá cây, sau đó co quắp ngồi ở chỗ đó, mê mang nhìn sang bên cạnh.
"Chủ... Chủ nhân papa."
Tiểu Anh Vũ nhìn thấy Diệp Thiên Dật máu me khắp người nằm tại cách đó không xa, thì vội vàng bò tới.
"Chủ nhân papa..."
Tiểu Anh Vũ không ngừng lắc lắc Diệp Thiên Dật.
"Đừng... Lắc… Đau."
Diệp Thiên Dật thần trí có chút không thanh tỉnh, một kích này mặc dù không có đánh trúng người hắn, nhưng uy lực cũng rất khủng bố, may mắn hắn là Huyền Thiên cảnh bát giai, mà lại dùng qua linh vật thiên địa, bằng không thì chỉ sợ đã bị đánh chết rồi, nhưng mà bây giờ...
Làm sao bây giờ? Hắn hết cách rồi, hắn thật sự đã hết cách rồi...
"Chủ nhân papa..."
Tiểu Anh Vũ tức giận đứng lên, sau đó chỉ vào Long Dương.
"Cái tên ngốc kia!"
Diệp Thiên Dật: ???
Ặc! Ngốc quá đi, trời ơi ngốc chết đi được!
Mỗi ngày cho ngươi ăn nhiều cơm như vậy, ngươi là tới để tỏ ra đáng yêu đấy hử?
Ngươi biết đồ ngốc là cái gì không mà đứng đó gào hử?
Aaaaa! !
Nữ võ thần gì mà ngốc vậy trời!! Trả lại nữ võ thần chân dài cho hắn điiiiiiiii!
Tuyệt vọng... Lúc này càng tuyệt vọng hơn.
"Tên khốn, Tiểu Anh Vũ đánh chết ngươi!"
Sau đó Tiểu Anh Vũ chạy về phía Long Dương, không ngừng dùng đôi bàn tay trắng như phấn nhỏ xíu của mình đánh lên người hắn.
Long Dương đứng ở đó không nhúc nhích, không thèm nhìn con bé ngốc này một cái nào.
Diệp Thiên Dật: ???
Aaaaaa!
Phốc ——
Diệp Thiên Dật phun ra một ngụm máu nữa.
Tức giận, đây là hắn bị tức hộc máu đó.
"Chủ nhân papa..."
Nhìn thấy Diệp Thiên Dật lại phun một ngụm máu nữa, tốc độ đánh của Tiểu Anh Vũ lại chậm lại, đôi mắt to tròn lập tức đỏ lên.
"Chủ nhân papa..."
Tiểu Anh Vũ lại chạy về phía Diệp Thiên Dật, không ngừng lay lay người hắn.
Long Dương đã dùng ánh mắt như nhìn như người chết nhìn hai người bọn họ.
Lần này, để ta xem thử ngươi còn chạy bằng đường nào?
Tiểu Anh Vũ hốc mắt đỏ bừng.
"Tên khốn, tên xấu xa!"
Tiểu Anh Vũ đứng dậy lại chạy về phía Long Dương, Diệp Thiên Dật mở to mắt, hắn muốn gọi Tiểu Anh Vũ quay lại, nhưng cũng không còn sức để nói ra được nữa?
Trên người hắn có rất nhiều bảo bối, thế nhưng khi đối mặt loại cấp bậc này, Diệp Thiên Dật cũng không thể làm gì... Trừ phi bây giờ hắn lại có hệ thống Võ Thần nhập thân...
"Tiểu..."
Diệp Thiên Dật cố gắng hết sức đứng dậy nhìn về phía trước.
Sau đó lại nhìn thấy Tiểu Anh Vũ giống hệt trước đó nhào về phía Long Dương, Long Dương kia vẫn như cũ không thèm để ý Tiểu Anh Vũ.
Nhưng mà ——
Bụp ——
Lần này lúc đôi bàn trắng trẻo tay yếu ớt vô lực rơi vào trên người Long Dương, Diệp Thiên Dật lờ mờ nghe được âm thanh xương sườn vỡ vụn, sau đó cả người của hắn giống như bị một cỗ lực lượng không cách nào tưởng tượng nổi đánh trúng, sau đó bay nhanh ra ngoài, đụng gãy mấy chục cái cây, tất cả hòn đá dọc đường hắn bay đi.
Diệp Thiên Dật: ???
"Người xấu! Khi dễ chủ nhân papa... Người xấu!"
Quanh người Tiểu Anh Vũ được bao bọc bởi hào quang màu phấn hồng, sau đó tức giận hô một tiếng bằng chất giọng trẻ con của mình, ngay sau đó, ánh sáng màu hồng phấn kia lấp lóe sáng lên, làm Diệp Thiên Dật chói hết cả mắt, lúc Diệp Thiên Dật mở mắt ra, hắn há to miệng.
Thân hình vốn là tiểu loli của Tiểu Anh Vũ, giờ phút này biến thành một cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ cao quý, chiếc váy ngắn đến đùi để lộ đôi chân dài miên man!
Nàng để chân trần, đứng trong hư không, quanh người có hào quang màu hồng phấn bao bọc, mái tóc màu trắng mềm mại như thác nước đang bay bay theo gió, dung nhan tuyệt mỹ không người nào có thể tưởng tượng nổi!
Đây chắc hẳn là dáng vẻ của Tiểu Anh Vũ sau khi lớn lên, quá... quá xinh đẹp!
Đây mới là dáng vẻ của nữ võ thần trong mơ của Diệp Thiên Dật chứ!
Thế nhưng mà... sao lại có thể như vậy được?
Cao quý, ưu nhã đến mức ngươi căn bản không thể tưởng tượng được người anyf và cô bé ngốc nghếch trước đó là một người.
"Ngươi nghỉ ngơi trước, còn lại cứ giao cho ta."
Cô gái nhìn qua Diệp Thiên Dật đang nằm gục dưới mặt đất một cái, giọng nói hoàn toàn không giống với giọng nói của cô bé ngốc ban đầu, mà giọng nói này...
Linh hoạt kỳ ảo phảng phất mang theo tiếng vọng, mà lại hoàn toàn lạnh lùng giống giọng nói và thái độ của mấy chị đại, chính là kiểu giọng nói của chị đại khiến cho mấy tên con trai vừa nghe đã chạy té khói không dám lại gần, giọng nói của Nữ hoàng cũng vậy, chỉ là cô gái này nói chuyện còn có một loại tiếng vọng nữa, đã lạnh lùng lại còn nói kiểu như thế nữa cho nên vẫn rất khác biệt!
Đây là nhỏ ngốc nhà mình sao?
Hoàn toàn không giống một tí nào! Đây chính là một người khác hoàn toàn mà!
Xíu——
Ngay sau đó, thân ảnh của nàng biến mất ngay tại chỗ, xuất hiện ở trước mặt Long Dương vừa mới bò dậy.
Bụp——
Đôi bàn tay nhỏ yếu trắng như phấn đánh thẳng vào mặt Long Dương một cái, một quyền kia, đánh mạnh đến mẹ hắn cũng không đỡ được!
Bịch bịch bịch bịch——
Long Dương bị đánh bay ra ngoài, văng ra xa mấy chục mét, máu tươi cũng phun ra chừng ấy quãng đường, rụng hết cả răng.
Bụp bụp bụp——
Diệp Thiên Dật: ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận