Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 904: Tông chủ m Nguyệt Tông bị bệnh nặng?

Cảnh giới của Tông chủ m Nguyệt Tông cao như thế nào? Dưới hình huống bình thường, cái gọi là bênh nặng chắc chỉ có thể là độc, hoặc là một số ám tật khó chữa nào đó do hậu quả của chiến đấu, chuyện này cũng có thể xảy ra.
Nhưng, nàng khẳng định không thể là vì sao?
Hai thế lực lớn giao chiến với nhau nhiều năm, nàng xem như bị trọng thương, cần được chữa trị, cũng không thể kêu gọi y sư một cách lộ liễu như vậy chứ, bởi vì một khi tin tức này bị truyền ra ngoài, m Nguyệt Tông có thể sẽ bị chịu ảnh hưởng. Nàng không sợ Đế quốc Thánh Tâm nhân cơ hội này ra tay sao?
Đương nhiên, cũng có thể là thật, ví dụ nàng không sợ, dù sao nàng còn có Chúng Thần Chi Vực chống lưng, nhưng Đế quốc Thánh Tâm cũng có!!
“Cũng có thể là bọn họ không sợ hãi Đế quốc Thánh Tâm. Tạm thời chỉ cần sống sót sau đó mới tìm cách thống nhất lại lực lượng.” Ứng Tiếu Thiên nói.
Hàn Nhã Nhi gật đầu: “Quả thật, ta sẽ cho người đi điều tra.”
“Không cần, cứ để ta đi là được rồi.” Ứng Tiếu Thiên nói.
“Ứng tướng quân nên nghỉ ngơi đi.”
Ứng Tiếu Thiên nói: “Không có gì, chuyện này cứ yên tâm để ta đi điều tra.”
Hàn Nhã Nhi gật đầu: “Được rồi!! Vất vả rồi.”
“Có thể thay Nữ hoàng điện hạ san sẻ bớt vất vả là vinh hạnh của ta!! Vậy ta xin cáo lui.”
Sau đó, bóng dáng hắn biến mất ngay tại chỗ.
“Chị gái à, ngươi nói xem rốt cuộc có phải là thật hay không?”
Hàn Nhã Nhi gật đầu: “Cũng có thể là thật, chuyện võ giả bị thương quá đỗi bình thường. Tông chủ m Nguyệt Tông sức lực mạnh mẽ, nhưng tạm thời muốn tìm một người có đủ năng lực để lãnh đạo vẫn còn dễ dàng.”
“Haizz, nói lại càng thấy vị tông chủ m Nguyệt Tông này quá đáng tiếc, vốn dĩ ta thật sự rất khâm phục nàng, đoán chừng vị Yêu Hậu tiền bối ở Yêu Tâm Phong kia cũng rất đau lòng.”
Hàn Nhụy thở dài một hơi.
“Vì thế cho nên ta cũng không nỡ tuyệt tình quá. Yêu Hậu tiền bối là một trong những cường giả mà ta ngưỡng mộ nhất, nàng còn chưa từng ra tay với người phụ nữ đó, đều này cũng cho thấy rằng trong lòng của Yêu Hậu, nàng vẫn còn cơ hội để thay đổi.”
“Hả, chị à, ngươi thật đúng là, ngươi và Yêu Hậu tiền bối là cường giả cùng thời kỳ cơ mà. Sao ngươi gọi nàng là tiền bối?”
Hàn Nhã Nhi nói: “Bất cứ ai mạnh hơn ngươi, tồn tài mà ngươi phải thừa nhận, đều có thể được gọi là tiền bối, nàng đáng để cho ngươi noi theo học tập.”
“Được rồi, được rồi. Chị gái định chừng nào thì kết hôn với Ứng Tiếu Thiên?”
Hàn Ngụy cười cười nói nói.
Hàn Nhã Nhi duỗi tay ra, gõ vào đầu nàng một cái.
“Đau nha.”
Hàn Ngụy hai tay ôm đầu.
“Sau này không được nói tới chuyện đó nữa.”
“Chị à, ngươi thật sự không thích hắn sao? Bao năm trôi qua rồi, Ứng đại ca cũng cho ngươi thấy hắn thích ngươi như thế nào rồi?”
Hàn Nhã Nhi hướng đôi mắt xinh đẹp nhìn xa xăm: “Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, cả ngàn năm qua ta chưa từng động lòng với hắn, chứng tỏ ta và hắn không thể nào.”
“Cũng đúng, ngươi cũng đã từ chối hắn rất nhiều lần. Nhưng mà Ứng đại ca luôn nói, chỉ cần ngày nào mà ngươi chưa tìm được người mình yêu, chưa tìm được đích đến thì ngày đó hắn vẫn còn cơ hội.”
Hàn Nhã Nhi bất giác thở dài.
Chính là cảm giác mắc nợ hắn, nhưng nàng cũng không phải chưa từng chối hắn, thẳng thắn với hắn,..., nhưng hắn vẫn cứ không chịu buông tay….
“Vì vậy, ngươi và Ứng đại ca quen biết nhau cả ngàn năm, cũng là bạn tốt. Ngươi chắc chắn không muốn nhìn thấy Ứng đại ca tiếp tục làm những chuyện như vậy phải không? Vì thế, ngươi chỉ cần tìm một người phù hợp là được rồi?”
Hàn Nhụy đột nhiên chuyển chủ đề, ranh mãnh nói.
Hàn Nhã Nhi liếc mắt nhìn nàng.
“Nếu như tìm được dễ dàng như vậy, ngàn năm qua ta cũng không để hắn đợi. Hơn nữa, ta sẽ không đi tìm, chuyện nỗi dõi tông đường cho Hàn gia cứ giao cho ngươi là được rồi.”
“Này này, chị gái thân yêu à, đó là đàn ông!! Là đàn ông á!! Ngươi thật sự không có chút hứng thú nào sao?”
Hàn Nhã Nhi: “..............”
“Về nghỉ ngơi đi.”
“Người ta muốn nói chuyện với tên kia xíu.”
“Cút về nghỉ ngơi đi.”
Hàn Ngụy: “.............”
“Được rồi, hung dữ cái gì chứ?”
Hàn Nhụy bĩu môi rồi bước đi.
…………
Ở bên kia, Diệp Thiên Dật đã đến thành trì bên cạnh thành cổ m Nguyệt.
Lúc Diệp Thiên Dật đi dạo trong thành này mới phát hiện ra có một số thứ có chút khác biệt, hỗn loạn hơn, nhưng mà cũng có người quản lí, nhiều người trong số đó là người đã qua tu luyện, các cửa hàng và trung tâm mua sắm cũng mở cửa, cũng có con đường mua bán, bầu không khí có hơi khác, ngoài ra thì không còn gì lạ.”
“Này, nghe nói gì chưa? Tông chủ của chúng ta hình như bị thương nặng.”
“Nghe nói rồi, có vẻ rất nghiêm trọng. Bên ngoài thành cổ m Nguyệt còn có dán cả thông báo. Hơn nữa tin tức cũng đã được đăng tải lên mạng. Nghe đồn, m Nguyệt Tông chúng ta, người bên kia của Chúng Thần Chi Vực cũng tới. Nhưng vẫn không có thuốc chữa, không còn cách nào khác nữa mới tìm cách chiêu mộ tất cả nhân tài khắp năm châu, xem xem có vị y sư tài ba nào có thể chữa khỏi bệnh không?”
“Tông chủ có ơn với những người bình thường như chúng ta, giúp chúng ta có cơ hội được tu luyện, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Nhất định không xảy ra chuyện gì đâu.”
“..................”
Sau đó, Diệp Thiên Dật nghe ngóng được chuyện của những người xung quanh đang bàn luận. Khiến hắn rất ngạc nhiên.
Thứ nhất, những người này xem ra cũng không có gì là không ổn, tu luyện m Nguyệt Tàn Quyển nhưng cảm giác không khác gì với người bình thường, thậm chí còn biết lo lắng cho người khác nữa.
Nghĩ ngợi một chút, Diệp Thiên Dật mới hiểu ra, bọn họ vẫn chưa đến thời kỳ bùng phát thật sự.
Tu luyện m Nguyệt Tàn Quyển, nó vốn không ảnh hưởng trực tiếp tới tính cách của ngươi, vậy ảnh hưởng đến cái gì của ngươi? Chính là làm tiêu hao đến tuổi thọ, sinh mệnh và huyết tinh của ngươi để tiến hành chiến đấu, số lần càng nhiều, thời gian càng lâu, bào mòn ngươi càng sâu.
Có thể ngươi sẽ nói, vậy đừng tiêu hao tuổi thọ, sinh mệnh, huyết tinh để chiến đấu là được rồi?
Nghĩ thì hay lắm, nhưng thực tế lại phũ phàng!!
Tiêu hao tuổi thọ để mở ra tâm phá chiến đấu của m Nguyệt Tàn Quyển, lực lượng được tăng lên. Hơn nữa trong trận chiến hoặc trong lúc nguy hiểm, kiểu gì ngươi cũng sẽ phóng thích, sau khi ngươi cảm nhận được sức mạnh cường đại, ngươi dần dần sẽ ỷ lại, vả lại ngay từ lúc đầu ngươi cũng không cảm nhận được bản thân mình đang bị tiêu hao cái gì, cũng không cảm nhận được mình thay đổi gì. Đây là một quá trình thầm lặng, khi ngươi biết được thì cũng đã quá muộn.
“Không biết là thật hay giả, bởi vì cảnh giới của nàng chắc chắn không thấp, bình thường cũng sẽ không bị thương nặng. Hơn nữa loại tin tức này bị truyền ra ngoài, đối với m Nguyệt Tông có tốt không?”
Diệp Thiên Dật không rõ, nhưng mà hắn biết rằng, đây là cơ hội để hắn được vào thành, không cần biết là thật hay giả, tóm lại hắn có thể vào là được.
Sau đó, Diệp Thiên Dật biến mất tại chỗ bằng thuộc tính không gian, xuất hiện ở phía trước thành cổ m Nguyệt.
Bên ngoài thành cổ m Nguyệt, một đám đông dày đặc đứng đó chờ được cho qua.
“Đây không phải đều là các y sư được chiêu mộ hay sao?”
Diệp Thiên Dật âm thầm líu lưỡi.
Không sai, bọn họ đều là y sư!!
m Nguyệt Tông tuy là một tà phái, nhưng thế lực bày ra ở đó, lợi ích mà bọn họ mang lại cũng bày ra trước mắt. Tông chủ đang trong nguy kịch, chỉ cần các y sư tự tin một chút vào bản thân, chỉ cần họ muốn thử vận may, bọn họ cũng sẵn lòng tới thử! Thậm chí còn có rất nhiều cường giả ở đây. Bởi vì, m Nguyệt Tông ở Chúng Thần Chi Vực cũng đã nói, ai chữa khỏi bệnh cho nàng, lợi ích nhiều không đếm xuể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận