Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1453: Hai đế quốc chính thức khai chiến

Thường Hy nhấp một ngụm trà, nàng lắc đầu.
“Ừm, rắc rối với đế quốc Thiên Tuyết, chắc ngươi cũng nắm rõ rồi.”
“Ừ thì cũng rõ rồi. Còn tình hình đại khái của đế quốc Thần Mộng thế nào?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Không được tốt lắm, có lẽ khó trụ được. Hoàng thất Thiên Tuyết là thế lực mạnh nhất trong số 5 đế quốc ở Hạ Vực.”
“Không phải ngươi đã có Thượng Vực chống lưng rồi sao?”
“Bọn họ cũng có, thậm chí còn mạnh hơn. Dưới tình huống thông thường thì Thượng Vực sẽ không ra tay, bởi không cần thiết. Thế lực ở Thượng Vực của chúng ta ra tay, thì bọn họ cũng sẽ ra tay, bọn họ động thủ thì chúng ta cũng thế, bởi vậy không cần thiết. Hiện giờ so cao thấp chỉ có mỗi thế lực ở Hạ Vực chúng ta.”
Thường Hy phân trần.
“Chênh lệch bao nhiêu?”
“Khá nhiều.”
“Không phải ngươi còn rất nhiều thế lực chống đỡ sao? Các đế quốc, rồi cả các thế lực thần cấp nữa?”
Thường Hy lắc đầu:
“Không đâu, bọn họ sẽ không đồng ý viện trợ. Bởi nếu họ ra mặt giúp ta, nhỡ đế quốc Thiên Tuyết mà thắng thì họ phải làm sao? Bên Thiên Tuyết cũng tương tự, trừ phi có người tự nguyện giúp sức không thì cũng không thể mời những thế lực khác giúp đỡ. Hơn nữa… vốn dĩ là tranh đấu giữa hai đế quốc, sao các tông môn, thế lực kia có thể tham gia chứ? Nếu vậy thì chuyện này càng thêm trầm trọng.”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Cũng có lý.”
“Là vậy đó. Năm ấy bọn họ giúp ta ngồi lên đế vị này, vừa hay giúp họ xử lí không ít phiền toái. Song nếu trận này đã định phải đánh , thì ta nắm chắc phần thua.”
Diệp Thiên Dật hỏi: “Nếu thua thì ngươi sẽ ra sao?”
“Ra sao à…”
Thường Hy suy tư: “Chẳng biết nữa, sức mạnh của Đại Hung Chi Thú vẫn ở bên trong cơ thể ta. Có lẽ bọn họ sẽ không dám động tới ta, ta sẽ phải tới Thượng Vực.”
“Vậy thì không được.”
Diệp Thiên Dật lắc đầu.
“Hửm?”
“Ngươi tới Thượng Vực rồi nhỡ bọn họ nhốt ngươi vào đâu đó không cho ngươi ra thì sao? Ta sẽ phải hao tâm khổ tứ đi cứu ngươi một lần nữa ư?”
Thường Hy đáp: “Cũng có thể. Bọn họ bồi dưỡng ta không có nghĩa là họ coi ta là người cùng phe, chỉ là hiện tại sức mạnh của bổn đế rất có giá trị với họ. Nhưng nhỡ đâu họ sẽ giết ta bởi trong người ta tồn tại Đại Hung Chi Thú, ai mà biết được.”
“Cho nên ngươi tiếp tục làm Nữ hoàng là cách an toàn nhất. Ta giúp ngươi.”
Thường Hy nhìn Diệp Thiên Dật.
“Thôi đừng. Thêm Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông của ngươi cũng không đủ đâu. Thái Cổ Thần Vương cảnh của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông ngươi nhiều lắm chỉ hai mấy người, còn đều là nhất giai. Một tên Thái Cổ Thần vương cảnh nhị giai cũng có thể đấu với hai mấy người bên ngươi, trói hết đám Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông của ngươi lại. Lúc đó thua rồi, đế quốc Thiên Tuyết sẽ có cớ để để động tới thần tông các ngươi, mà tông môn của ngươi thì không có khả năng địch lại đội quân của bọn họ.”
Thường Hy lắc đầu.
“Bà chị của ta ơi, ngươi quá coi thường ta rồi.”
Diệp Thiên Dật thả một câu xanh rờn.
“Hử?”
Chuyện liên quan tới tộc Cửu Vĩ yêu Hồ không được phép tiết lộ, mấy cô em trong đội cũng không nói lời nào, Diệp Thiên Dật không nói thì các nàng cũng không nói.
“Yên tâm đi, cứ giao cho ta.”
“Ta nói ngươi nghe, đế quốc Thiên Tuyết có ít nhất 3 Bán Thần.”
Diệp Thiên Dật há hốc mồm.
Hắn không bất ngờ, hắn chỉ tò mò thôi.
“Không phải ở Hạ Vực không có Bán Thần sao?”
Thường Hy lắc đầu:
“Sao có thể? Bề ngoài thì nói là không có, ai cũng bảo Bán Thần đã tới Thượng Vực và Thần Vực hết rồi. Nhưng một nơi như thế này sao lại không có được? Những thế lực thần cấp, cái nào mà chẳng có vài Bán Thần chứ? Lịch sử hoàng tộc đế quốc Thiên Tuyết trải dài bao năm, đế vương đang tại vị mang dã tâm to lớn, đặc biệt là thế lực chống lưng nàng ta, khá là phiền phức. Hoàng thất đế quốc Thiên Tuyết chia thành 2 phe, một bên là thế lực mà vị đế vương đầy tham vọng kia dốc sức củng cố. Quan điểm riêng của nàng ta đã đành, áp lực từ phía thế lực còn lại trong hoàng thất cũng thế, sức mạnh của hoàng tộc này quả thực là đáng gờm nhất.”
“Còn ngươi thì sao?”
“Chỉ có mình ta.”
Thường Hy đáp.
“Vấn đề cuối cùng.”
“Ừm?”
“Có ta ở đây, khỏi phải lo. Tối nay ngươi chăm sóc ta cho thật tốt vào, ta giúp ngươi vượt qua hiểm nguy lần này.”
Diệp Thiên Dật thản nhiên nói.
Nếu Diệp Thiên Dật đã nói ra câu này, Thường Hy tin chắc hắn có cách thật.
Có điều…
“Ta không muốn rước thêm phiền phức cho ngươi.”
“Phiền gì mà phiền, dễ ợt ấy mà.”
Dễ ợt ấy mà, tộc Cửu Vĩ Yêu Hồ có tới hai mấy vị Bán Thần, cũng chẳng cần gióng trống khua chiêng, Diệp Thiên Dật cứ đưa họ tới ăn bữa cơm là được. Đến lúc đó, ngươi nói xem, người của đế quốc Thiên Tuyết chả trố mắt ra nhìn ấy chứ?
Lần này khác, nếu tộc Cửu Vĩ Yêu Hồ một mực ở lại Hạ Vực thì e rằng Long Linh Quân của Vạn Độc Yêu Vực không thể làm Yêu Thần nữa, hoặc có thể nói là… không chỉ mỗi Vạn Độc Yêu Vực mà cả những Yêu Vực còn lại. Tộc Cửu Vĩ Yêu Hồ này chính là đại yêu tộc thống trị cả vạn năm trước đó, có thể vạn năm trước không mạnh lắm, song ở cái nơi Hoang Cổ Thương Khung kia bọn họ lại trở nên hùng mạnh như vậy! Chí ít ở Hạ Vực, bọn họ xưng vương xưng bá là chuyện dễ dàng.
“Nè, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu đấy, Tối nay hầu hạ ta đàng hoàng vào.”
“Đồ điên.”
Diệp Thiên Dật, ….
“Hì hì, khi nào đánh thế?”
“Tầm ba ngày sau, để xem bao giờ bọn họ tới.”
Lúc này Trương Hàm Nhà bưng ấm trà đi tới, sau đó rót đầy chén cho Diệp Thiên Dật và Thường Hy.
“Đang nói gì vậy? Ta có thể nghe không?”
Trương Hàm Nhã mỉm cười ngồi xuống.
“Nữ hoàng bệ hạ của ngươi nói rằng đêm nay sẽ chuốc thuốc ngươi rồi đưa ngươi lên giường của ta.”
Trương Hàm Nhã đương nhiên không tin.
“Uống trà đi.”
Thường Hy bưng chén trà lên nhẹ nhàng thổi, nàng cúi đầu thưởng trà, thực ra là đang lén quan sát Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật không chút phòng bị cầm chén trà lên uống hết sạch.
Oẹ.
Ngay sau đó, Diệp Thiên Dật phun hết trà ra.
“Cái quái gì vậy?”
Diệp Thiên Dật chà chà miệng rồi điên cuồng nhổ nước bọt.
Trời đ-!
Trương Hãm Nhã cười khúc khích.
Tách trà này nàng vừa bỏ thêm 20 gram muối, mặn đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Thường Hy đã lén dùng truyền âm sai nàng làm việc này.
Dám giở trò với nàng, tuy nàng nói không trách Diệp Thiên Dật nhưng vẫn phải chỉnh đốn hắn một trận.
Thường Hy không uống, nàng đặt tách trà lên bàn.
“Bổn đế mệt rồi, nghỉ ngơi thôi.”
Nói xong Thường Hy đứng dậy rời đi, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên.
“Ta tự đi vậy, phì, phì!”
Diệp Thiên Dật nhổ một bãi nước bọt.
Mặn chết khiếp.
Phụ nữ ấy à, quả là đáng sợ.
….
Ngày hôm sau…
Toàn bộ Hạ Vực của Chúng Thần Chi Vực nhốn nháo hết lên, bởi họ tận mắt nhìn thấy vô số cường giả của đế quốc Thiên Tuyết rời khỏi đế quốc để tiến đánh đế quốc Thần Mộng. Họ biết rằng hai đế quốc sắp khai chiến rồi!
Mà vào thời điểm này, chắc chắn sẽ có một hoàng tộc chuẩn bị đổi chủ.
Đây ắt hẳn là sự việc thay đổi mạnh mẽ cuộc sống của người Hạ Vực ở Chúng Thần Chi Vực. Các thế lực hùng hậu, các gia tộc cùng các cường giả đều đang theo dõi. Lúc này Thành Thần Mộng Thiên đang phải đón tiếp mười mấy vạn cường giả đến từ mọi thế lực, tông môn, gia tộc, họ tìm tới chính là để xem màn kịch này đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận