Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 734: Đậu móe! Ông đến rồi đây!

Diệp Thiên Dật phục rồi nha!
Sao không nhắn lại chứ!
Quả nhiên, đây chính là cảm giác khi phải đi nịnh nọt chờ đợi người khác sao!
Chủ yếu là, Diệp Thiên Dật cần Hạ Ngữ Hàn!
Về phần tên tài khoản của Diệp Thiên Dật, Địa Trư Lẩn Trốn, cái này thực sự là vì cố ý sửa lại cho thành cặp với tên tài khoản của Hạ Ngừ Hàn.
Hạ Thiên Hạ ngồi trên mép giường Hạ Ngữ Hàn, sau đó trả lời lại tin nhắn.
“Đây, vừa đi giặt quần áo.”
Diệp Thiên Dật vội vàng mở giao diện tin nhắn ra.
“Đi chơi đi?”
Hạ Thiên Hạ hừ một tiếng.
Ai? Vậy mà lại trực tiếp muốn hẹn hò với con gái mình, chó má mà!
Nhưng mà…… nói thật là, hắn cũng rất kinh ngạc, thế nhưng lại có người nói chuyện thoải mái với con gái mình như vậy, vậy thì có lẽ hắn rất đặc biệt.
“Đi đâu?”
Hạ Thiên Hạ gửi tin nhắn cho Diệp Thiên Dật.
“Thuê phòng.”
Diệp Thiên Dật cố ý trêu trọc.
Hạ Thiên Hạ: “……”
“Con mẹ nó!! Con gái của ông!!”
Hắn liếc nhìn Hạ Ngữ Hàn!
Từ khi nào mà đứa con gái này của mình …… bị dụ dỗ mất rồi!!!
Ah ah ah!!
Trong lòng Hạ Thiên Hạ lập tức bùng nổ rồi.
“Lẽ nào…… nàng thật sự thích tên này??.”
Hạ Thiên Hạ rất hiểu con gái mình, chỉ có khi nàng thật sự thích mới có thể……
“Nếu đã như vậy rồi thì, vậy thì…… để nàng rời đi cùng hắn đi vậy, nếu đã là sự lựa chọn của nàng, thì chắc chắn sẽ không tồi.”
Hạ Thiên Hạ thoáng trầm xuống.
Về phần Diệp gia, hạnh phúc của con gái mình mới là chuyện quan trọng nhất, Hạ gia hắn, cùng lắm thì từ bỏ cái cơ nghiệp này, tìm một nơi khác gây dựng lại là được, nếu con gái mình thật sự thích người này, thì người làm cha như hắn sẵn sàng làm như vậy!
Nói thế nào thì hắn cũng chỉ có một đứa con gái mà thôi.
“Nhất định phải đi sao?” Sau đó Hạ Thiên Hạ lại dò xét lại một chút.
“Khục khục khục——”
Diệp Thiên Dậy vừa đi đường vừa nói chuyện, sau đó nhận được tin nhắn, cả người lảo đảo, trừng to mắt.
Đuma? Chuyện gì thế này? Không phải chứ, mình lại mê hoặc Hạ Ngữ Hàn đến cỡ này sao?
Không đúng không đúng không đúng! Đâu có đơn giản như vậy chứ.
“Đúng.”
Diệp Thiên Dật không tin, hắn mà còn sợ nàng sao? Chỉ là một cô gái thôi mà.
Hạ Thiên Hạ nhướn mày.
Hắn muốn xem thử xem rốt cuộc là thằng nhóc thế nào mà có thể quyến rũ được con gái hắn.
“Địa chỉ.”
Diệp Thiên Dật chọn một nơi ngẫu nhiên.
“Khách sạn Tình Thiên, đến rồi ta đưa số phòng.”
Hạ Thiên Hạ thoáng do dự.
“Hay là thôi đi, không thể gây thêm chuyện cho nàng được, tất cả rồi sẽ đâu vào đấy cả thôi.”
Sau đó Hạ Thiên Hạ lại gửi tin nhắn cho Diệp Thiên Dật: “Thôi không đi nữa vậy, người ta buồn ngủ quá, đi ngủ đây, hu hu hu.”
Diệp Thiên Dật: ???
“Ngươi là ai? Rốt cuộc thì ngươi là ai! Cẩu tặc!”
Diệp Thiên Dật vội vàng gửi tin nhắn đi.
Hạ Ngữ Hàn sao? Hu hu hu? Con mẹ nó chứ! Sao có thể là Hạ Ngữ Hàn được?
Đậu móe! Hắn vậy mà lại đang tán tỉnh qua lại cũng một thằng đàn ông, Diệp Thiên Dật tức điên lên mất!
Đợi đã……
Nàng có chứng hôn mê bất ngờ, có khi nào bây giờ nàng đang bị gã đàn ông kia……
Hắn cảm thấy lúc này Hạ Ngữ Hàn phải cảm ơn hắn rồi, Hạ Ngữ Hàn chắc chắn không có bạn trai, tuy rằng có rất nhiều người theo đuổi nàng! Hơn nữa có người có thể cầm di động của nàng nói chuyện với hắn, vậy thì Hạ Ngữ Hàn nhất định đã xảy ra chuyện rồi, nếu như không phải, Diệp Thiên Dật cũng kích hắn ra! Có lẽ đã đến lúc đi cứu Hạ Ngữ Hàn.
Gì đây? Có khi nào là người nhà Hạ Ngữ Hàn không?
Khả năng này không lớn nha!
Dù gì thì Diệp Thiên Dật cũng biết được rằng, chiếc đồng hồ đa năng này có mật khẩu, người bình thường, ít nhất thì những người mà Diệp Thiên Dật biết, cho dù là Bạch Hàn Tuyết, nhưng phàm là người nhà hoặc bạn bè thân thiết, đều sẽ bị hạn chế nhìn thấy nội dung trên dòng thời gian, huống chi lại để người nhà biết mật khẩu!
Điều duy nhất có thể là, Hạ Ngữ Hàn tỉnh lại rồi, mật khẩu là do chính miệng Hạ Ngữ Hàn nói ra, đồng thời, Hạ Ngữ Hàn rất thông minh, nàng cố tình chọc giận người đó, nói ra ước định của nàng với Diệp Thiên Dật, để gửi tín hiệu cầu cứu.
Quả nhiên Diệp Thiên Dật hắn rất cơ trí.
“Con mẹ nhà ngươi! Ngươi là ai?”
Sau đó Diệp Thiên Dật tức giận chửi một câu.
Hạ Thiên Hạ nhìn thoáng tin nhắn gửi sang.
Má nó!Dám chửi hắn?
“Đệt!! Ngươi dám chửi ta??”
Hạ Thiên Hạ đáp lại Diệp Thiên Dật.
“Móe, ông đây mắng ngươi đấy sao nào, Đậu móe!! Hạ Ngữ Hàn đâu??”
“Ngươi có giỏi thì mắng câu nữa xem nào!!”
“Đệt mợ nhà ngươi!!!!”
Hạ Thiên Hạ bị chọc tức.
“Được, ngươi cũng giỏi lắm, cho ông đây địa chỉ, có gan thì đến đấy, ông đây xử đẹp ngươi luôn.”
“Đệch?? Sợ ngươi chắc? Quảng trường tây ngoại ô thành Bắc Đẩu Thiên, có gan thì tới đây!!”
“Hai mươi phút!! Không tới thì ngươi là con ta”
Hạ Thiên Hạ tức đến xì khói! Má nó chứ!
“Được, nếu như ngươi không tới thì ngươi là con ta luôn, má nó!!”
Diệp Thiên Dật không sợ hãi chốt một câu
Sau đó Hạ Thiên Hạ cầm lấy đồng hồ của Hạ Ngữ Hàn đi, vừa đi vừa chửi mắng Diệp Thiên Dật, nhanh chóng chạy đến quảng trường tây ngoại ô.
Diệp Thiên Dật cau mày.
Quan trọng là hắn lo lắng cái gì cơ chứ?
Hắn hiển nhiên là đang nói chuyện với một tên đàn ông, vậy có phải Hạ Ngữ Hàn xảy ra chuyện rồi không? Tuy Diệp Thiên Dật cảm thấy khả năng này cũng không lớn cho lắm, nhưng mà…… má nó chứ!! Dám chửi nhau với ông đây, Diệp Thiên Dật muốn xem thử xem, rốt cuộc là ai có thể cầm được di động của Hạ Ngữ Hàn.
Sau đó Diệp Thiên Dật quả quyết đi đến đó.
“Này.”
Đúng lúc này Diệp Thiên Dật gặp Thất công chúa Bắc Manh Manh.
“Muộn vậy rồi ngươi còn đi đâu vậy!!”
Bắc Manh Manh cong miệng nhỏ của mình lên.
“Ra ngoài chơi.”
“Hừ! Ngươi đừng cho rằng bổn công chúa không nhìn thấy, ngươi lại đi đến chỗ Điệp phi chứ gì.”
Mũi nhỏ đáng yêu của Bắc Manh Manh hếch lên.
Diệp Thiên Dật: “……”
Mẹ nó chứ!! Bị nàng nhìn thấy rồi sao??
“Ách——”
“Nói!! Có phải ngươi và Điệp phi có giao dịch gì hay không? Ta không thể biết được sao?”
Bắc Manh Manh thật sự rất tủi thân! Dù thế nào nàng cũng là công chúa, dù thế nào đi nữa hắn cũng là phò mã của nàng cơ mà.
Diệp Thiên Dật thở dài một hơi, cô nhóc này không nghĩ đến phương diện nam nữ kia, vậy còn may.
“Ừh, làm một ít giao dịch thôi, dù sao ta cũng vừa mới đến bên này, cũng không có tiền, bán cho nàng ít đồ lấy tiền thôi.”
Diệp Thiên Dật cười nói.
“Hừ…… Bây giờ ngươi muốn đi đâu hả?”
“Đến chỗ hẹn đánh nhau!!”
“Hả???”
“Đi đây.”
“Ta cũng đi.”
“Ngươi không cần đi, nếu ngươi muốn theo ta, ta sẽ giận đấy.”
Nói xong Diệp Thiên Dật đi tiếp.
“Ah ah ah!!!Tên đàn ông này!!!”
Bắc Manh Manh tức đến dậm chân.
“Nhóc con, Ngươi tới đâu rồi???”
Hạ Thiên Hạ gọi taxi, hắn không muốn ai biết được chuyện này, má nó! Chửi hắn sao?
Quảng trường tây ngoại ô, sáng sớm ở đây không có mấy người, đây vốn dĩ là vùng ngoại thành, chỉ có một nhóm các ông bà già đang tập thái cực quyền, thỉnh thoảng có mấy người chạy bộ buổi sáng đi qua, nhưng chỗ khác vô cùng trống trải!!!
Diệp Thiên Dật gọi taxi đến đây trước!!!
“Bà mẹ nó!!! Người đâu rồi? Ông đây đến rồi đây!!!”
Diệp Thiên Dật đứng đấy hút thuốc.
“Bà mẹ!!! Người đừng vội, ông đây đến sân tập thể dục tây ngoại ô rồi, đến nơi ngay đây!!”
Hạ Thiên Hạ tức giận gõ chữ trả lời lại tin nhắn.
“Một mình ngươi tới sao?? Mang theo người thì là con cún!!!”
“Ông đây tất nhiên là tới một mình rồi!”
Sau đó Diệp Thiên Dật thấy một chiếc taxi đỗ trên đường cách đấy không xa!
“Con mẹ nó! Ông đây đến rồi đây, ngươi đâu rồi hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận