Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1989: Ba lựa chọn

Hai cánh cửa, không biết cái nào là chính xác!
Cửa lối vào này có lẽ là lựa chọn tốt nhất đối với bọn họ.
Bởi vì cửa này có nghĩa là sống sót đúng không? Rất trực quan.
Đối với những người đã không muốn đi xa hơn nữa mà nói, thì bọn họ tất nhiên chọn cửa này rồi.
Còn hai cánh cửa khác thì xem những người khác lựa chọn.
“Các vị, có ý kiến gì hay không? Mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng, thương lượng cùng nhau một chút, cũng là trợ giúp cho chính mình.”
Một lão giả nói.
Một bước sai lầm là chết!
Mà đối với những người này thì bọn họ rất không cam lòng.
Bọn họ cảm thấy, cho dù là chết thì cũng phải cho bọn họ cố gắng đi chiến đấu một lần. Bọn họ đánh không lại mà chết thì cũng cam lòng.
Nhưng nếu vì lựa chọn sai mà chết thì bọn họ không tiếp thụ được!
“Theo lý mà nói, cái cửa “Linh Hồn Pháp Tắc” này chắc không phải là sự lựa chọn chính xác. Không phải nói là qua được cửa rồi chúng ta còn phải cạnh tranh lẫn nhau để tranh giành sao? Mấu chốt có phải hay không là chúng ta phải cạnh tranh ở “cánh cửa cuối cùng”? Ví dụ như sau khi tiến vào cánh cửa cuối cùng sẽ có một đồ vật quan trọng, và phải chiếm được vật này thì chúng ta mới có tư cách chiếm được Linh Hồn Pháp Tắc?”
“Cảm giác như nếu chúng ta tiến vào cánh cửa “Linh Hồn Pháp Tắc” này thì có thể là sẽ phát hiện Linh Hồn Pháp Tắc nhưng mà chúng ta không có tư cách lấy được... Đừng quên là lúc trước đã có nói rằng bên trong thí luyện sẽ có người lấy được đồ vật quan trọng. Ta nghi ngờ là phải có vật này thì mới có tư cách lấy được Linh Hồn Pháp Tắc. Hoặc là nói ai có vật này chắc là có thể tiến vào cánh cửa “Linh Hồn Pháp Tắc” này.”
Nghe nói như thế, ánh mắt của một ít người sáng lên.
Có lý...
Cái này hình như rất có lý...
Nếu không thì cánh cửa “Linh Hồn Pháp Tắc” không cần xuất hiện ở đây.
Điều này cũng làm cho một số người lén lút lấy được một vài đồ vật sinh ra ý tưởng trong lòng.
Bởi vì trong lòng bọn họ cũng hiểu được cái cách nói này cũng có lý.
Nhưng mà....
“Lam huynh, có khả năng chuyện này cũng không phải như thế.”
Lâm Thiên Diệc nói với Lam Thiên Triều.
“Ồ! Như thế nào?”
Lam Thiên Triều kinh ngạc nhìn Lâm Thiên Diệc.
“Ta cũng lấy được đồ vật quan trọng thần bí, nhưng đã dùng xong.”
“Cái gì? Dùng xong? Hiệu quả gì?”
Lam Thiên Triều khiếp sợ hỏi.
“Bảo vệ một mạng.”
“Bảo vệ một mạng?”
“Ừ! Vốn dĩ là cửa trước ta không ra được, theo lý mà nói thì ta đã chết rồi, nhưng mà vật này cứu ta một mạng, cho nên ta biết rõ, thứ này là dùng để cứu mạng.”
“Vật gì?”
Lam Thiên Triều hỏi.
“Một lá bùa.”
“Kì quái.”
Lam Thiên Triều cũng không che giấu mà nói: “Ta lấy được một thanh kiếm.”
“Ồ? Chẳng lẽ là không giống nhau?”
Lam Thiên Triều gật gật đầu: “Xem ra là không giống nhau, nhưng loại đồ vật ngươi lấy được chắc là tốt nhất, bảo vệ một mạng, vậy cơ hội để tranh giành Linh Hồn Pháp Tắc nhiều hơn ba phần.”
“Nhưng từ nơi này cũng nhìn ra được, người chiếm được đồ vật bị che giấu cũng không phải tiến vào cánh cửa “Linh Hồn Pháp Tắc” kia. Từ nơi này mà nói thì có lẽ chúng ta nên đi vào cánh cửa “cuối cùng” bên đó.”
Lâm Thiên Diệc nói.
Lam Thiên Triều gật gật đầu: “Đồng ý.”
“Mặc kệ là như thế nào, Minh Thần Điện chúng ta hy vọng có thể hợp tác cùng Linh Lung Hải đi tiếp.”
“Ừ! Không sai! Diệp Thiên Dật kia....”
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
“Ta cảm giác thấy tên Diệp Thiên Dật này đã chiếm được một đồ vật rất khủng khiếp gì đó.”
“Băng Tâm ở cùng chỗ với hắn, có lẽ cũng thu hoạch không nhỏ. Nói thật, ta đã hối hận một chuyến đi này.”
Lam Thiên Triều nói ra.
“Đúng vậy.”
Lâm Thiên Diệc cũng gật đầu nhẹ.
“Tổn thất quá lớn, nhưng chúng ta lại không chắc chắn có thể lấy được Linh Hồn Pháp Tắc.”
“Hơn nữa ta cứ có một cảm giác là chúng ta đang bị đùa giỡn, ngươi nói thế nào?”
“Đúng vậy. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, ta nghĩ chỉ cần còn sống sót là được, hoặc có thể nhìn thấy Linh Hồn Pháp Tắc, cuối cùng rơi vào tay ai. Nếu thật sự không được thì ta cũng không cưỡng cầu, chỉ là bây giờ bắt ta rời đi nơi này, nói thật là ta cũng không cam lòng.”
Lâm Thiên Diệc gật gật đầu.
“Băng Tâm!”
“Cha.”
Lam Băng Tâm đi tới.
“Ngươi tiến vào “cửa vào” đi, ngươi cũng đừng đi tiếp nữa.”
Lam Thiên Triều vuốt vuốt mái tóc của nàng.
“Cha, ta cùng đi với ngươi.”
“Không cần! Nghe lời ta, lựa chọn kế tiếp quyết định sinh tử, ngươi trở về thì ta mới có thể an tâm.”
“Cha thì ....”
Lam Thiên Triều nói: “Yên tâm đi, nhiều cường giả ở chung một chỗ như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu. Chẳng qua là ngươi ở nơi này làm ta lo lắng. Lần thí luyện này ngươi có thể đi đến đây đã làm cho ta rất hài lòng rồi.”
Lam Băng Tâm cắn cắn bờ môi, nhìn qua Diệp Thiên Dật phía bên kia.
“Được!”
Nàng quyết định nghe theo lời của cha.
Bởi vì nói thật thì nàng cũng không hề tin tưởng vào con đường đi tiếp.
“Cái này cho cha.”
“Đây là?”
Lam Thiên Triều tiếp nhận một cái chìa khóa.
“Phần thưởng, không biết dùng để làm gì.”
“Chìa khóa...”
Nói thật, chìa khóa làm cho người ta có cảm giác tốt hơn so với những đồ vật khác.
“Được!”
Lam Băng Tâm sau đó đi về phía Diệp Thiên Dật.
“Anh Diệp, ta cảm ơn ngươi đã bảo vệ ta suốt chặng đường này! Chúc ngươi đi tiếp may mắn!”
“Ngươi muốn đi ra ngoài?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Ừ!”
“Đi cùng đi.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Hả...?”
Cả người Lam Băng Tâm ngây ngẩn.
Hắn không định đi tiếp sao?
“Đi thôi.”
Sau đó Diệp Thiên Dật bước vào cánh cửa “cửa vào”.
“Hả? Tiểu tử kia đi ra ngoài?”
Thấy một màn như vậy, những người đang chú ý đến Diệp Thiên Dật vô cùng khó hiểu.
Vậy mà hắn lại chọn đi ra ngoài sao?
Lam Băng Tâm nhìn thoáng qua rồi cũng đi ra theo.
Số lượng người đi ra ngoài cũng không ít. Thật là đáng sợ! Quá nhiều người lựa chọn đi ra ngoài.
Tuy rằng họ không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể như thế.
Xoát!
Quả nhiên bọn họ xuất hiện ở hang núi chỗ cửa vào.
Vào hang núi, đi xuyên qua là chỗ có chín mặt trời.
Thật nhiều người đứng ở cửa hang nhìn xem có kết quả gì sau đó hay không. Có người thì trực tiếp đi ra.
Đương nhiên, không có ai lựa chọn trở về hang núi.
Bởi vì trở về hang núi có ý nghĩa như thế nào? Bắt đầu lại từ đầu! Không chừng sẽ có những thứ nguy hiểm khác, ai sẽ trở về chứ...?
Cho dù trở về, ai sẽ đi qua cái chỗ kia, đi đến chỗ có chín mặt trời?
“Vì sao ngươi lại muốn đi ra?”
Lam Băng Tâm hỏi.
Nàng cảm giác là Diệp Thiên Dật không phải loại người bỏ dở nửa chừng. Cho dù tiếp theo có nguy hiểm vô cùng, nhưng hắn cũng sẽ đi thử một lần.
“Bởi vì ta cảm thấy đây mới là con đường có thể lấy được Linh Hồn Pháp Tắc.”
Nói xong, Diệp Thiên Dật lại đi vào hang núi một lần nữa.
Lam Băng Tâm lộ ra vẻ mặt khiếp sợ và khó hiểu.
Cái gì?
Nói thật, những lời này không thể giải thích được vì sao?
Đi ra mới có nghĩa là có được Linh Hồn Pháp Tắc?
Hửm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận