Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1602: Tới Thượng Vực, gặp bé Loli trên đường

Nhân tộc ở Thượng Vực cũng có năm đế quốc! Cũng có rất nhiều môn phái khác nhau!
Chỉ là, so với Hạ Vực mà nói, cường đại hơn gấp mấy lần! Nhưng nhìn chung về thế giới quan dường như cũng không có quá nhiều khác biệt.
Và sự lựa chọn này là... Diệp Thiên Dật có thể tùy ý chọn tiến vào bất kỳ một trong năm đế quốc, và điểm rơi là ngẫu nhiên.
“Cái điểm rơi này thật không dễ làm.”
Diệp Thiên Dật xem xét.
Chú Lôi Yêu Vực là nơi mà Diệp Thiên Dật muốn tới, trong năm đại đế quốc có đế quốc Nguyệt Thần là tiếp giáp với Chú Lôi Yêu Vực này!
Nhưng một đế quốc cường đại quá mức như thế này, Diệp Thiên Dật ngẫu nhiên rơi xuống, nếu rơi phải chỗ xa một chút, chẳng phải sẽ mất rất lâu rất lâu mới có thể tới được Chú Lôi Yêu Vực này sao?
Diệp Thiên Dật lại xem xét.
Ôi zời ơi.
Thì ra còn có thể chọn phạm vi vị trí rơi xuống.
Tuy là ngẫu nhiên, nhưng ít nhất cũng có thể thu hẹp phạm vi!
Sau đó Diệp Thiên Dật lựa chọn một vị trí.
Vị trí này sẽ đáp xuống khu vực của đế quốc Nguyệt Thần ngay sát với Chú Lôi Yêu Vực, đó là một phạm vi rộng lớn của Yêu thú lĩnh vực!
“Đi thôi!”
Xoẹt——
Sau đó, Diệp Thiên Dật biến mất tại chỗ.
………..
“Chạy mau! Đó là người của Tà Nguyệt Điện!”
Ánh trăng giống như thác nước, trong một khu rừng nọ nổ ra một trận chiến lớn, máu tươi tuôn trào, dưới ánh trăng sáng cảnh tượng vô cùng kinh hãi.
Có một vài người dường như là thành viên của một nhóm lính đánh thuê nào đó, họ đang bị truy sát bởi một nhóm người mặc áo choàng đen và đeo mặt nạ lưỡi liềm màu bạc, lần lượt từng người từng người ngã xuống vũng máu.
“Không…. Đừng mà. Cứu mạng.”
Một người phụ nữ và một bé gái bất lực nép sát vào gốc cây, trên mặt họ hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Người phụ nữ ôm chặt đứa bé, bảo vệ trong lòng, mở to mắt nhìn người đàn ông đeo mặt nạ lưỡi liềm màu bạc cầm đao trong tay đang dần tiến về phía bọn họ.
Nàng nhắm mắt, ôm chặt lấy bé con Loli có thể chỉ mới sáu, bảy tuổi.
“Chị Lưu ơi, em sợ…”
Cô bé Loli bật ra tiếng khóc yếu ớt trong vòng tay của người phụ nữ.
“Đừng sợ….Đừng sợ.”
Người phụ nữ nhẹ nhàng vỗ về cô bé, sau đó quỳ xuống trước người đàn ông đang đi về phía bọn họ.
“Đại nhân, cầu xin ngài tha cho chúng tôi, toàn bộ đồ đạc quý giá trên người chúng tôi đều đưa cho ngài hết, cầu xin ngài.”
Xoẹt——
Dưới ánh trăng, một tia máu bắn tóe lên, người phụ nữ trừng mắt, thẳng tắp vô thần ngã xuống nền đất lạnh lẽo.
Cô bé Loli lấy bàn tay nhỏ che mặt, khẽ run.
“Tiểu Tiểu không sợ….Tiểu Tiểu không sợ chút nào….”
Cô bé Loli cất lên giọng nói non nớt.
Người đàn ông giơ đao trong tay nhắm về phía cô bé, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
Khung cảnh phía sau người đàn ông hiện lên là vầng trăng tròn.
Đúng vào lúc này….
Vù——
Một bóng người rơi xuống từ khoảng không.
Người đàn ông nâng linh khí trong tay vô thức nhìn lên, con ngươi bỗng nhiên co rút lại, sau đó…
Bịch——
Diệp Thiên Dật ngã xuống đập vào người của hắn.
“Ta suýt thì nôn ra rồi, không phải là trực tiếp xuất hiện ở mặt đất hay sao? Tại sao mỗi lần đều phải từ trên trời rơi xuống? Ồ? Tại sao lại không đau chút nào nhỉ?”
Diệp Thiên Dật mở bừng mắt ra, đập vào mắt là một mỹ nhân, cô bé Loli với vòng linh khí xinh đẹp đang chớp chớp mắt, nhìn Diệp Thiên Dật với đôi mắt đỏ hoe.
“Hửm——”
Diệp Thiên Dật đảo mắt nhìn xung quanh!
Chết tiệt?
Khắp mọi nơi đều là thi thể, ở đây còn có một số người bị tàn sát!
Hả?
Đây chính là Thượng Vực?
Tại Hạ Vực hắn cũng chưa bao giờ thấy được cảnh này!
“Khốn nạn!”
Người đàn ông ở dưới Diệp Thiên Dật giận dữ hét lên một tiếng.
Chủ yếu là Diệp Thiên Dật vừa khéo ngồi ngay trên mặt hắn.
“Mắng cái quần què gì?”
Phụt——
Đôi mắt của người đàn ông đột nhiên mất đi tiêu cự.
Diệp Thiên Dật đứng dậy, đảo mắt liếc nhìn xung quanh
“Anh thật là giỏi, chỉ một cái rắm đã hun chết hắn rồi.”
Bé Loli há to miệng nhìn Diệp Thiên Dật, thật ngưỡng mộ nói.
Diệp Thiên Dật: “.......”
“Còn chưa đến nỗi, chỉ ngất đi thôi.”
Đương nhiên đó không phải là do sức mạnh của một cái rắm, người ta là võ giả có cảnh giới cao, Diệp Thiên Dật làm sao có khả năng đó chứ.
Sau đó Diệp Thiên Dật đứng dậy.
Xung quanh, rất nhiều người mặc áo choàng đen đeo mặt nạ hình trăng khuyết màu bạc thấy được cảnh này, cũng tập trung tiến lại.
“Mặt nạ trăng bạc…. Tà Nguyệt Điện.”
Diệp Thiên Dật cau mày.
Diệp Thiên Dật vẫn biết đây là một tà môn, đương nhiên chưa đạt tới trình độ của 3 tà môn lớn nhất, nhưng nhất định cũng không kém hơn là bao!
Tà Nguyệt Điện này là môn phái đặc biệt nhất trong các tà môn!
m Nguyệt Tông cũng được, Thiên Quỷ Môn cũng tốt, bọn họ mặc dù đều là tà môn, cũng đều lạm sát người vô tội, cũng đều tu luyện tà công, nhưng ít nhất bọn họ vẫn tương đối hạn chế và có những quy tắc riêng.
Nhưng Tà Nguyệt Điện lại là một loại khác!
Sự tồn tại của Tà Nguyệt Điện là để chém giết!
Đúng vậy!
Giết người không cần lý do!
Từ trước tới nay bọn họ giết người chẳng vì mục đích gì cả, ngoại trừ niềm vui và khoái cảm! Nhưng mà bọn họ chính là đang giết người đó!
Điều mà bọn họ thích nhất đó là chọn những người đi qua ở những nơi vắng vẻ để giết, chẳng vì lý do gì cả, tất nhiên bọn họ vẫn có thể lấy được đồ tốt từ chỗ của những người đã chết, nhưng phần lớn đều là vì khoái cảm lúc giết người mà thôi.
Cho nên mới nói, Tà Nguyệt Điện đều là một đám biến thái.
Vì vậy, bọn họ có thể không có trình độ quá cao, thậm chí có thể còn có thành viên là người thường không thể tu luyện! Bọn họ đều là những kẻ biến thái thích giết người.
Lại có ở trong vài thành phố phố, những người trong Tà Nguyệt Điện đang nghiên cứu phát minh vài tuyệt chêu để giết người, chẳng hạn như tham dự một bữa tiệc, giết người bằng cách đầu độc các thứ.
Mà điều khó khăn nhất là gì?
Điều khó khăn nhất chính là những người trong Tà Nguyệt Điện có qua lại với nhau, nhưng thậm chí cũng không biết người kia là ai, do đó, có thể một người bên cạnh ngươi, một học sinh trong trường của ngươi, bạn bè của ngươi, hoặc thậm chí hàng xóm của ngươi, nói không chừng cũng có thể là người của Tà Nguyệt Điện.
Do đó, có nhiều người luôn thắc mắc sự tồn tại của Tà Nguyệt Điện này là để làm gì.
Diệp Thiên Dật cau mày.
Diệp Thiên Dật thật lòng không có thiện cảm với Tà Nguyệt Điện này, một chút cũng không có!
Loại thế lực này còn kinh tởm hơn ba đại tà môn, hơn nữa loại tồn tại này cũng nên bị ba đại tà môn chống lại.
“Cmn! Thế mà còn thật sự gặp phải loại người này.”
Diệp Thiên Dật ngoảnh cổ lại một chút.
“Giết.”
Hàng chục người từ Tà Nguyệt Điện bao vây Diệp Thiên Dật, sau đó lao thẳng đến Diệp Thiên Dật.
Cô bé Loli nhắm mắt lại vì sợ hãi.
“Phép hủy diệt!”
Đột nhiên, mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh.
Cảnh giới của những người này không cao.
Bé Loli nghe thấy đột nhiên không có động tĩnh gì, chậm rãi dời bàn tay nhỏ bé ra khỏi tầm mắt, thì thấy mấy chục người đeo mặt nạ trăng màu bạc trước mặt đều lần lượt ngã thẳng xuống đất.
“Thật…. Thật lợi hại.”
Bé con nhìn Diệp Thiên Dật bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn sang bé Loli.
“Được rồi, không sao nữa rồi.”
Diệp Thiên Dật kéo cô bé lên.
Bé Loli tủi thân hít hít chiếc mũi nhỏ của mình, ngay lập tức nước mắt lại ứa ra.
“Được rồi được rồi, không phải không có chuyện gì rồi sao?”
“Huhu... Bọn họ đã giết mất chị Lưu rồi….”
Diệp Thiên Dật nhìn thi thể của người phụ nữ bên cạnh.
Này thì chẳng còn cách nào rồi.
Nhưng mà nói đi nói lại, cô bé này thực sự rất dễ thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận