Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1397: Ngươi có bệnh à?

Chính là An Vũ Sương này, nàng có cái gì tốt?
Rõ ràng thương thế này chỉ một viên thuốc của Diệp Thiên Dật tùy tiện cũng có thể giúp nàng chữa khỏi, nàng lại không muốn! Muốn tự mình làm! vì cái gì chứ?
Chân mày An Vũ Sương cau lại.
Mặc dù nàng đang ngồi, nhưng thần thức của nàng đều phóng ra bên ngoài, một là phòng bị người bên ngoài, đồng thời cũng phòng bị Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật càng lợi hại, nàng càng phải phòng bị.
Dĩ nhiên rất cảm ơn Diệp Thiên Dật, nhưng nàng cũng chưa có hoàn toàn buông xuống phòng bị đối với Diệp Thiên Dật, không phải là một người đối tốt với ngươi, ngươi liền phải hoàn toàn tín nhiệm hắn, ngươi cũng có thể đối tốt với hắn, nhưng là không nhất định có thể tín nhiệm! Đây chính là một loại khái niệm.
Hơn nữa, nàng đến bây giờ cũng không hiểu, tại sao người này lại đối tốt với nàng?
Là bởi vì lúc ấy theo bản năng mình xuất thủ muốn cứu hắn sao?
Nàng cảm thấy cũng không phải!
Nàng cảm thấy trên cái thế giới này, trừ người thân ra, không có người nào vô tư giúp đỡ kẻ khác, huống chi căn bản là người mà mình không quen biết! cái này cũng là không bình thường.
Cho nên nàng cảm nhận được ánh mắt Diệp Thiên Dật đang nhìn nàng, theo bản năng trở nên căng thẳng, loại cảm giác căng thẳng này là đang suy nghĩ, hắn có phải đang muốn ra tay với mình không?
Mặc dù hắn thiết lập nhiều trận pháp như vậy, nhưng nàng cũng không ở trong trận pháp, hắn có lẽ đang suy nghĩ phương pháp nào đó với mình? Nhưng là suy nghĩ một chút đã cảm thấy không đúng, căn bản không giống, nàng có cái gì để cho người này để ý chứ? Hắn giết nhiều cường giả như vậy, bảo vật có được cũng rất nhiều rồi, mà trên người mình cũng không có bảo vật gì, cho dù là mình có, hắn cũng làm sao mà biết được.
Quá phiền! Làm sao cũng không giải thích được những tâm phiền ý loạn này?
Diệp Thiên Dật nhìn nàng một cái, sau đó thì nhìn sang cái hệ thống mới mà mình vừa mới mở ra.
Thần Cấp Phản Đàn Hệ Thống: Một loại hệ thống vô cùng mạnh mẽ, sau khi mở ra, hệ thống này hoàn toàn luôn được bảo trì ở trạng thái mở, ở thời gian Thần Cấp Phản Đàn Hệ Thống mở ra, hiệu quả mà bất kỳ người nào đối với túc chủ đều dẫn đến quá trình phản ngược lại, bắn ngược lại cho bản thân mình, túc chủ không có bất kỳ phần thưởng nào, chỉ là đối với hiệu quả mà Thần Cấp Phản Đàn Hệ Thống dành cho mình không cách nào đoán trước được hiệu quả.
Ví dụ 1: Người nào đó nói ngươi sẽ bị hoạn, như vậy trong khoảnh khắc người bị hoạn chính là hắn.
Ví dụ 2: Người nào đó mắng túc chủ chết mẹ mày đi, như vậy tiếp theo người chết chính là người mẹ già hiền hòa của hắn.
Ví dụ 3: Người nào đó phát động lực lượng công kích đối với túc chủ, như vậy thì lực lượng sẽ lại đi công kích tự bản thân hắn.
Ví dụ 4: Người nào đó sử dụng lực lượng chữa trị cho túc chủ, thì người được chữa khỏi cũng sẽ là tự bản thân hắn.
Ghi chú 1: hệ thống này tồn tại tính giới hạn, ví như người nào đó nói với túc chủ "Ngươi thành thần rồi" loại lời này tương đối quá đáng, cho nên người này sẽ bị trời phạt.
Ghi chú 2: Hệ thống sẽ sàng lọc một số câu mà ý biểu đạt không có hiệu quả, tương tự như "ngươi thật là lợi hại”, ”ngươi rất mạnh”, “ngươi rất yếu" trên đây là một số giải thích tương đối sơ lược.
Thời gian Hệ thống còn lại: Ba ngày.
Diệp Thiên Dật: "... "
Ta thèm vào?
Cái hệ thống này thật ra có chút thú vị.
Nhưng lại tồn tại giới hạn thì lại không có ý nghĩa gì nữa.
Có điều nếu như không có giới hạn, thật giống như có chút quá kinh khủng.
Như thế nào đi nữa, Diệp Thiên Dật cũng mới là Thần Vương cảnh, vậy không thể làm cái gì quá đáng rồi có đúng không?
Nhưng mà...
Sẽ bị trời phạt, nếu như người vô tội trong lúc vô tình tùy tùy tiện tiện nói một câu nâng đỡ Diệp Thiên Dật, đây chẳng phải là...
"Chị Hệ thống, chị xem có xảy ra chuyện gì không?"
"Ồ, có chứ."
"Cái này sẽ là dạng trời phạt gì chứ?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
"À, sẽ chết người nhé."
Diệp Thiên Dật: "... "
"Cũng tốt, cũng tốt, ta bên người cũng không có người quan tâm ta, cũng chỉ có một người hơi coi là em gái thôi, hơn nữa nàng không thể nói mấy câu kiểu như những lời ở trên kia rồi, đối thoại bình thường là không có vấn đề gì, dẫu sao đối thoại bình thường sẽ không liên quan đến những chuyện này, đáng tiếc là, đối với ta thật không có chỗ tốt, nhưng là... Có thể coi như một cái loại hệ thống phòng ngự."
Diệp Thiên Dật hơi trầm ngâm.
Tại sao có thể coi như là loại hệ thống phòng ngự chứ?
Sau này khẳng định thì biết, cái hệ thống này rất hữu dụng, nhất là đối với nhân vật phản diện trong tiểu thuyết thật là tốt.
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn về phía An Vũ Sương.
"Ngươi đang nói gì thế?"
An Vũ Sương nhìn Diệp Thiên Dật.
Người này có lúc rất kỳ quái, đột nhiên lại lầm bầm một tiếng khiến người nghe không hiểu là nói đến cái gì, người không biết lại cho là hắn đang nằm mơ ấy.
"A... Không sao không sao, hay là... Ta biến cho ngươi xem một cái ảo thuật."
Chân mày An Vũ Sương nhăn lại nhìn Diệp Thiên Dật.
Biến một cái ảo thuật?
Người này có vần đề sao?
Võ giả ai lại tin tưởng vào ảo thuật?
Người này khẳng định tâm tình đang có chút vấn đề.
"Thôi bỏ đi."
"Uây uây uây, có thể cho ta chút thể diện không? Ngươi cần phải vui vẻ với ta chứ, ngươi cứ như vậy không có người nào thích đâu."
Diệp Thiên Dật nói.
An Vũ Sương: "... "
"Ấu trĩ."
An Vũ Sương nói một câu.
Đúng! Cái gã Diệp Thiên Dật này, loại cảm giác ở trong mắt nàng đó chính là quá ấu trĩ!
Có lúc hắn thật ấu trĩ, tựa như đứa trẻ, cảm giác ngay cả hai mươi mấy tuổi cũng không đến, mà có lúc lại cảm thấy người này có chút đáng sợ, tâm tư kín đáo, không cách nào tưởng tượng! cảm giác hắn có đồng thời nhiều nhân cách vậy, Cũng thật sự là thần kỳ.
Ảo thuật à, là đi lừa gạt trẻ con đi, lớn như An Vũ Sương nàng mà còn muốn lừa gạt, hơn nữa nàng không cảm thấy hứng thú chút nào.
Ở trước mắt nàng biến ra ảo thuật, cho dù tay của người này nhanh hơn nữa cũng vô dụng.
Cho nên, cái này tựa như là trò chơi trẻ con.
"Ta phục rồi, ta phục rồi! ngươi sau này tuyệt đối không tìm được đối tượng ưng ý. Sẽ cô độc cho đến cuối đời đi, ngươi chờ cho gia tộc ngươi đoản hậu đi!"
Diệp Thiên Dật liếc mắt.
An Vũ Sương: "... "
“Ngươi điên à."
Người này thỉnh thoảng thì sẽ có một chút dở hơi, nàng nghĩ thế.
"Ta sẽ ra tay cho ngươi xem, như vậy đi, ngươi nói với ta một cậu ‘Diệp Thiên Dật, ngươi thật khỏe mạnh’ đi."
An Vũ Sương: "... "
"Ngươi đừng tưởng rằng... "
An Vũ Sương lời còn chưa nói hết. Diệp Thiên Dật liền cắt ngang lời nàng.
"Được rồi, được rồi, không nói giỡn với nàng nữa, hãy nói với ta một câu, Diệp Thiên Dật ngươi trong người rất mạnh khỏe ."
An Vũ Sương: ??? Thật là ấu trĩ.
"Nhanh lên một chút."
Nàng thật cảm giác ngây thơ đến chết được, nàng không chịu nổi nữa rồi.
Ngươi nói xem, một nữ hoàng, nói lời như vậy thật ra thì không có gì, nhưng là cùng một đàn ông trò chuyện về cái đề tài này, vậy sao giống như cái trò chơi trẻ con quá..
Nàng thật sự là không chịu nổi.
"Nói mau đi."
"Ngươi bị bệnh à?"
An Vũ Sương nói một câu.
Tiếp theo một cái chớp mắt, mặt An Vũ Sương biến sắc, liên tiếp lui về phía sau, nàng nhất thời cảm giác thân thể mình xảy ra một ít biến hóa.
Diệp Thiên Dật: "... "
Ta đi chết đây ☺☺☺!
Cái này cũng không trách hắn được, hắn không có bảo An Vũ Sương mắng hắn.
Trước đây An Vũ Sương nói "bị điên à" nàng không sao, nhưng là bây giờ, nàng tặng thêm cho hắn một chữ "ngươi", là nói Diệp Thiên Dật có bệnh, sau đó trực tiếp bị phản phệ.
Diệp Thiên Dật cũng thấy được chỗ đáng sợ của cái hệ thống này!
"Ngươi!!"
Nàng nhất thời lộ ra cảnh giác đối với Diệp Thiên Dật, dĩ nhiên còn có khiếp sợ nữa, hắn là làm sao làm được?
"Uây uây uây, ảo thuật làm phản, đây là vấn đề ở ngươi không phải ở ta, ngươi nói mau câu mới vừa ta bảo ngươi nói, ngươi sẽ không sao cả, nhanh lên, nhanh lên."
Chân mày An Vũ Sương lại nhíu lại.
Cái gì?
Nàng muốn hôn mê rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận