Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 869: Anh Thiên Dật, ta rất nhớ ngươi

Ba ngày sau, kiếm của Kiếm Cổ hạ xuống mặt đất, Diệp Thiên Dật và hắn nhảy xuống dưới.
“Đến rồi?”
Diệp Thiên Dật nhìn quanh bốn phía.
Nói sao đây? Đây là một nơi rất hoang vu, nhưng lại là nơi non xanh nước biếc, linh lực thiên địa xung quanh rất là hùng hậu!
“Đến rồi!”
“Đây chính là Bát Hoang?”
“Ừ, đây là ngoài rìa của Bát Hoang, điều Yêu Tâm Phong xem trọng nhất là ở ẩn, không thích bất kỳ nơi náo nhiệt nào, nhưng lại rất là thích làm cho toàn đại lục náo nhiệt.” Kiếm Cổ cười nói.
“Là ngọn nào?”
Diệp Thiên Dật gãi gãi đầu.
“Kia!”
Kiếm Cổ vung tay lên, cảnh tượng trước mắt Diệp Thiên Dật đột nhiên dao động, một đỉnh núi cực kỳ lớn đặc biệt xinh đẹp xuất hiện trước mắt Diệp Thiên Dật!
“Mẹ kiếp!”
Diệp Thiên Dật há miệng!
Hùng vĩ! Xinh đẹp, ngọn núi này chính là thế ngoại đào nguyên.
Rất cao rất cao, nhìn không thấy đỉnh núi, lưng chừng núi bị mây mù quấn quanh, thác nước, các loại cây, các loại hoa, các loại cỏ xinh đẹp! Bên cạnh còn có một hồ nước trong veo mà trước giờ Diệp Thiên Dật chưa thấy qua!
“Cái hồ này là đồ tốt.”
“Ồ?”
Mắt Diệp Thiên Dật sáng lên.
“Ngươi tiến vào một buổi tối có lẽ liền có thể đánh sâu vào Thiên Đạo cảnh rồi.”
Diệp Thiên Dật: ???
“Không phải chứ?”
“Nguồn gốc của hồ này là từ phía trên của Yêu Tâm Phong, ngươi xem, chính là hai dòng thác này!”
Kiếm Cổ chỉ.
“Nhìn thấy rồi.”
“Ngọn núi bên cạnh Yêu Tâm Phong là Tuyết Tâm Phong, trên đó có một viên Băng Thần Châu cực mạnh của đại lục mà sư tôn thả xuống, tuyết và nước của ngọn núi này đơn giản mà nói đều là nước thần! Một giọt nước của hồ này có thể khiến cho một võ giả bình thường biến thành thiên tài!”
Diệp Thiên Dật: “ ......”
Đây khoa trương vậy!
Chính vào lúc này, trên hư không truyền đến một âm thanh.
“Đây không phải là tứ sư đệ sao?”
Kiếm Cổ và Diệp Thiên Dật ngẩng đầu, bây giờ trời đã tối rồi, nhưng giờ khắc này có một vị trí hư không giống như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, một đạo kim quang chớp tắt hiện ra, Diệp Thiên Dật ngó nhìn, cảm giác gì đây...... chính là giống như kim quang tỏa ra từ những vị phật tổ hiện thân trong những bộ phim mà hắn xem trước đây, cảm giác rất thần thánh!
“Tam sư huynh, lâu rồi không gặp nha, gần đây tam sư huynh đi những đâu rồi?”
Kiếm Cổ cười ôm quyền hướng về hư không!
Phanh ___
Trong phút chốc, liền giống như thiên thạch rơi xuống, ầm một tiếng mới hạ xuống, Diệp Thiên Dật đứng ở nơi đó cả người đều nảy lên một chút.
Mẹ kiếp!
Bụi bặm tản đi, thân ảnh tam sư huynh đứng ở nơi đó.
“Ta nói này tam sư huynh, ngươi đến một lần là một cái hố, sư tôn nhắc nhở ngươi rất nhiều lần, nếu như nàng tức giận, ngươi lại không tránh được một trận đòn đâu.” Kiếm Cổ cười nói.
“Ha ha ha, quen rồi, quen rồi.”
Người kia thô lỗ cười một tiếng, sau đó gãi gãi đầu!
Ánh mắt Diệp Thiên Dật đầu tiên rơi trên người hắn!
Đây là một tên mập hơn một trăm cân, thậm chí béo tới nỗi thịt ở bụng hắn đều phệ xuống, không một cọng tóc, ngực đeo một chuỗi phật châu, đầu tròn, thoạt nhìn thực phúc hậu, cười lên mắt đều híp thành một đường, mập địch!
Đây là một hòa thượng?
Diệp Thiên Dật ngược lại cảm thấy khá là kỳ quái.
“Ô? Tam sư huynh, hai vị này là?”
Kiếm Cổ liếc mắt nhìn Kim Cát.
Không sai, Kim Cát là tên của hắn.
Ừm, cái tên này cũng khá là có phúc khí.
Lúc này ánh mắt Diệp Thiên Dật nhìn qua người bên cạnh hắn! Đôi mắt cứng lại!
Người kia cũng là đôi mắt cứng lại nhìn Diệp Thiên Dật.
Dương Sở Sinh!
Không sai! Người này là Dương Sở Sinh!
Thế giới lớn như thế, bọn họ vậy mà gặp nhau ở đây!
Dương Sở Sinh gắt gao nắm chặt nắm tay nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.
Hắn, hình như càng mạnh hơn rồi!
“Ồ, sư tôn không phải phân phó khi bốn người chúng ta bên ngoài lịch lãm nhìn thấy ai khá nghịch thiên, liền mang hắn đến thử sao? Nè, vị này là cậu Dương, cô gái này....Khụ khụ khụ, nữ thí chủ là......”
“Anh Thiên Dật......”
Cô gái nhìn thấy Diệp Thiên Dật, đôi mắt to đỏ hoe lên, sau đó khóc bổ nhào vào trong lòng Diệp Thiên Dật.
“A di đà phật, a di đà phật.”
Kim Cát nhìn Tinh Bảo Bảo bổ nhào vào lòng Diệp Thiên Dật, thì nhắm mắt lại.
Kiếm Cổ giương miệng.....
Tên Diệp Thiên Dật này.....
“Bảo Bảo! Mẹ kiếp!”
Diệp Thiên Dật thật sự là sợ ngây người rồi! Vậy mà gặp được Tinh Bảo Bảo!
Nói thật lúc này có chút hổ thẹn, bởi vì ánh mắt đầu tiên Diệp Thiên Dật không có nhìn đến nàng, không phải là Diệp Thiên Dật không có hứng thú với con gái, dựa theo lẽ thường mà nói, điều Diệp Thiên Dật quan tâm nhất khẳng định là con gái, Diệp Thiên Dật nhìn lướt qua sơ lược, không có chú ý, điều quan tâm nhất là tên mập chết kia, sau đó là người con trai bên cạnh hắn, mới là cô gái này! Chủ yếu là Tinh Bảo Bảo còn đội mũ lưỡi trai.
Hắn biết tên mập này mang bọn họ đến để làm gì, lẽ nào Tinh Bảo Bảo lại gặp được vận may gì rồi sao?
Dựa vào ánh mắt của Kiếm Cổ, nếu như với năng lực trước đây của Tinh Bảo Bảo tuyệt đối không có tư cách đến Yêu Tâm Phong này khảo nghiệm, nhưng bây giờ nàng lại có thể được tên mập này mang tới, nàng tuyệt đối có điểm đặc thù!
Dương Sở Sinh gắt gao nắm chặt nắm đấm!
Hắn rất khó chịu!
Tại sao? Tại sao mỗi lần đến thời khắc quan trọng nhất của bản thân, lúc nào cũng đụng phải tên Diệp Thiên Dật này?
Hắn thật sự cảm thấy Diệp Thiên Dật là khắc tinh của hắn, lần này, hắn được Nhất Niệm Tà Phổ nhìn trúng, mang hắn đến Yêu Tâm Phong thi thử trở thành đệ tử của Yêu Tâm Phong, hắn biết Yêu Tâm Phong là nơi nào!
Sau đó nửa đường lại gặp được Tinh Bảo Bảo, hắn quen biết Tinh Bảo Bảo, cùng nàng nói chuyện mấy lần, Tinh Bảo Bảo quả quyết phớt lờ hắn, một câu cũng không nói, liên tục bưng kín miệng, sợ hắn từ trong miệng mình thăm dò ra tin tức gì, hại anh Thiên Dật mà nàng thích nhất, tuy rằng nàng cũng không không biết tin tức gì của Diệp Thiên Dật, nhưng nàng chính là một chữ cũng không nói.
Hắn cảm thấy không sao, cạnh tranh cũng là mình cạnh tranh với nàng, chính mình còn không vượt qua Tinh Bảo Bảo này sao?
Sau đó thì sao?
Đến được nơi này, hắn gặp phải Diệp Thiên Dật!!
“A di đà phật, tứ sư đệ, vị này là người nghịch thiên mà ngươi tìm được phải không? Thế nhưng cùng với nữ thí chủ bần tăng tìm được còn là bạn đời, có duyên thật có duyên thật!”
Kim Cát cười nói.
“Phải nha, thật là có duyên.” Kiếm Cổ cười gật đầu nói.
Diệp Thiên Dật lười để ý Dương Sở Sinh kia, thật sự, hắn cảm thấy quá có duyên rồi, vậy mà ở đây gặp được Tinh Bảo Bảo......
“Anh Thiên Dật, Tinh Tinh rất nhớ ngươi.”
Tinh Bảo Bảo ở trong lòng Diệp Thiên Dật nhẹ nhàng cọ.
“Ta cũng nhớ ngươi lắm.” Diệp Thiên Dật cười nhìn nàng.
“Không ngờ gặp được anh Thiên Dật ở đây...” Nàng đỏ mặt ngẩng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai khiến mình ngày nhớ đêm mong.
“Ta cũng thế.” Diệp Thiên Dật nhéo má phấn nàng.
“Được rồi, các ngươi trước đừng ôn chuyện nữa, tứ sư đệ, vậy sư huynh ta trước tiên mang bọn họ lên gặp sư tôn!”
Kiếm Cổ gật đầu: “Dạ!”
“Anh Thiên Dật, vậy chúng ta lên trên rồi gặp.”
Tinh Bảo Bảo đáng yêu vẫy vẫy tay, sau đó xoa xoa mắt.
Hiển nhiên nàng không quá hiểu đây chỉ có một danh ngạch.
“Được!”
Sau đó tên mập kia mang theo hai người biến mất tại chỗ!
“Tình thánh, lợi hại nha.”
Kiếm Cổ liếc mắt nhìn Diệp Thiên Dật.
“Tạm được thôi, Kiếm ca, dáng vẻ tên mập kia có vẻ rất lợi hại.” Diệp Thiên Dật nói.
“Xuỵt, ngươi đừng ở trước mặt hắn nói cái này, ngươi sẽ bị hắn lột da rút gân, đương nhiên, trừ phi ngươi thành sư đệ hắn.” Kiếm Cổ nói còn rùng mình một cái.
Diệp Thiên Dật: “......”
Tên Kiếm Cổ này sợ hắn như vậy? Thoạt nhìn rất phúc hậu mà ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận