Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 425: Chính là mùi hương của nàng

Đau không?
Đương nhiên là có chút đau, trong nháy mắt nàng cảm giác chính mình giống như bị điện giật ấy.
Nàng rất tức giận, vô cùng vô cùng tức giận.
Mà cái giá phải trả khi khiến nàng tức giận... vô cùng vô cùng đáng sợ.
Một trận gió thổi qua...
Lạch cạch cạch cạch ——
Không khí đọng lại, mặt đất của chiến trường cũng biến thành mặt băng, tường thành, phòng ốc, cây cối, hết thảy đều bị đóng băng!
Mọi người rùng mình.
Hiện tại là tháng chín, đêm khuya lạnh lắm thì cũng chỉ chừng mười độ, nhưng mà nhiệt độ hiện tại... Hạ thấp dưới 0 rồi!
Diệp Thiên Dật âm thầm lắc đầu.
Thần tiên tỷ tỷ giận rồi rồi, một phút mặc niệm cho những người đó.
Ừng ực ——
Những cường giả Thiên Đạo cảnh kia rùng mình sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt.
Cái quái gì vậy?
Bọn họ là cảnh giới gì? Bọn họ còn có thể bị hàn lực của nàng làm cho rùng mình?
"Băng Phong... Thiên Lý!"
Thân thể mềm mại của Mộ Thiên Tuyết khẽ run, một cỗ lực lượng kinh khủng bạo phát đi ra!
"Ngăn lại! Mau ngăn lại! Toàn lực ngăn lại! Aaaa ——"
Sau đó chung quanh trăm tên Thiên Đạo cảnh phóng thích toàn lực sức mạnh để ngăn cản hàn lực mà Mộ Thiên Tuyết phóng thích!
"Aaaaa —— ngăn lại đi!"
"Phốc ——"
Từng người từng người hộc ra máu tươi, sau đó bị đóng băng!
Dễ như ăn cơm!
Mọi người: ???
Những người đang xem trực tiếp thực sự đã choáng váng cả rồi.
Đúng vậy, Mộ Thiên Tuyết hiện tại không phải là ở trạng thái mạnh nhất, bởi vì nàng hiện tại lực lượng thập vĩ của nàng đang bị phong ấn, tuy rằng không phải mạnh nhất, và đây cũng không phải võ kỹ cực mạnh, chính là võ kỹ Địa giai nàng dạy cho Diệp Thiên Dật ích! Nhưng đây là do thần tiên tỷ tỷ phóng thích ra, thì hơn trăm tên Thiên Đạo cảnh dưới ngũ giai có thể cản được?
Ừng ực ——
Giáo Hoàng nuốt một ngụm nước bọt.
Những người khác đều bị thương, đều hộc máu rồi, bị đóng băng hết rồi, bị nện xuất đất, nhưng mà hắn không có việc gì, thẳng đến thời điểm Mộ Thiên Tuyết xoay người nhìn về phía hắn, giờ phút ấy hắn lại hy vọng chính mình cũng bị đóng băng giống như những người đó, hắn một chút cũng không hề cảm thấy may mắn vì mình không bị thương, bởi vì hắn biết, chính mình mới là thảm nhất.
Mộ Thiên Tuyết đạp hư không từng bước một đi qua đi, Giáo Hoàng không dám cử động dù chỉ một hành động nhỏ.
Sau đó Mộ Thiên Tuyết liền đứng ở trước mặt hắn giơ tay lên, sau đó hư không xuất hiện hư ảnh của một cánh tay, cầm lấy chân của Giáo Hoàng kia.
Bang bang bang bang ——
Trong chớp mắt, Giáo Hoàng kia bị cánh tay hư ảo kéo chân đập xuống mặt đất.
Mọi người: ???
Diệp Thiên Dật nhìn Giáo Hoàng bị bàn tay vô hình tóm cẳng chân ném tới ném lui trên mặt đất...
Thật là thảm mà….
Thần tiên tỷ tỷ...
Thực không thể chọc!
Chu choa! Thật dũng mãnh!
Ực ——
Mọi người cùng nuốt nước miếng.
Đế quốc Cửu Châu... có nhân vật như vậy à?
Đại đế Lôi Lăng cũng ngớ cả người!
Kế hoạch của hắn hoàn mỹ biết chừng nào!
Dù cho hắn lại không phục đi nữa, hắn gọi đến thật nhiều Thiên Đạo cảnh hơn nữa, gọi cả một đại quân nữa, há lại chẳng phải trở nên vô dụng sao? Đối mặt cả trăm người còn làm được cái gì?
Đáng sợ nhất chính là...
Một người đánh trăm người....
Thiên Đạo cảnh đánh nhau, mấy ngày không phân thắng bại, thế mà một mình nàng đánh với cả trăm người, mấy phút, bọn họ đều tèo rồi?
Dù không chết... nhưng... cũng bị dọa chết!
Bàn tay vô hình biến mất, Giáo Hoàng bị đập tả tơi, đầu óc mờ mịt nằm sấp ở đó.
Người xem trực tiếp điên cuồng nuốt nước miếng.
Đây còn là người sao?
"Các anh em, các ngươi đã thấy ai mạnh hơn nàng chưa?"
"Chưa bao giờ, đến cả Thiên Đạo cảnh đánh nhau cũng mới thấy lần đầu, sao mà thấy được, nhưng ta chưa từng nghe nói người nào có thể đánh được cả trăm Thiên Đạo cảnh! Các ngươi từng nghe chưa?"
"Mẹ nó, ta chỉ là một học sinh cấp hai, còn chẳng thể tu luyện, chỉ có thể ngày ngày đèn sách học cho thật giỏi, ta làm sao mà biết được, huhuhu..."
"Thật lợi hại"
"..."
Đại đế Lôi Lăng sợ chết khiếp ngã xuống ngựa.
Trời ơi!!
Cái loại thần tiên gì đây!
Vốn tưởng rằng có thể hạ được Đế quốc Cửu Châu, vậy mà bây giờ lại xuất hiện một nhân vật khủng bố đến mức này! Xem ra chỉ có thể để chủ thượng ra tay!
Đám cường giả Thiên Đạo cảnh chậm chạp bò dậy khỏi mặt đất.
Sợ hãi nhìn Mộ Thiên Tuyết.
Dù bọn họ là Thiên Đạo cảnh, nhưng vẫn không cùng cấp bậc với nàng!
"Người này, người này, chỉ sợ nàng đã là Chí Tôn Thiên Đạo."
Bọn họ nuốt nước miếng.
Chỉ có Chí Tôn Thiên Đạo mới vô địch như vậy!
Mà cái gì là Chí Tôn Thiên Đạo?
Thiên Đạo cảnh thập giai gọi là Chí Tôn Thiên Đạo!
Thiên Đạo cảnh trên đại lục dù hiếm hoi nhưng cũng không ít, rốt cuộc thì đại lục này cũng đã tồn tại rất nhiều năm rồi, tính riêng con người cũng phải có mấy ngàn thậm chí chục ngàn Thiên Đạo cảnh ấy chứ? Dẫu chỉ là một trận chiến giữa hai đế quốc mà còn có tận ba trăm Thiên Đạo cảnh cơ mà!
Nhưng Chí Tôn Thiên Đạo, hay Thiên Đạo cảnh thập giai thì lại chỉ có mười mấy người thôi!
Thiên Đạo cảnh, kém một giai, nhưng là chênh lệch như trời và đất! Chí Tôn Thiên Đạo, mỗi tứ đại tiên môn có một người, hình như Tà Tông cũng có.
Cuộc chiến giữa hai đế quốc, kéo được một Chí Tôn Thiên Đạo?
"Rốt cuộc tiền bối là ai vậy?"
Có người hỏi.
"Qua kia đi."
Mộ Thiên Tuyết chỉ một hướng rồi nhìn bọn họ, thản nhiên nói.
"Đừng để ta phải nói lại, đi qua kia."
Đám Thiên Đạo cảnh bi thảm đi đến nơi được chỉ.
Khu đất trống.
"Ngồi xổm xuống, ôm đầu."
"Đừng có để ta nhắc lại, ngồi xổm xuống, ôm đầu!"
Sau đó... sau đó diễn ra một màn rất tức cười, hàng trăm tên Thiên Đạo cảnh ngồi chồm hỗm ôm đầu, hệt như tội phạm bị bắt vào đồn công an.
Bụp ——
"A —— "
Mộ Thiên Tuyết vung chân đá Giáo Hoàng một cước.
"Ta chưa cho phép thì không được nhúc nhích."
Mộ Thiên Tuyết xong việc duỗi tay ra, trên tay xuất hiện một lon coca, vừa hút vừa rời khỏi.
Đám cường giả: ???
Diệp Thiên Dật ngu người.
Thần Tiên tỷ tỷ à Thần Tiên tỷ tỷ... Ngươi đúng là Thần Tiên tỷ tỷ!
“Thần Tiên tỷ tỷ, hay là ngươi động tay một tí diệt sạch đại quân luôn đi?"
Diệp Thiên Dật hỏi
Mộ Thiên Tuyết lắc đầu: “Bọn họ quá yếu, ta không ra tay đâu.”
"Được rồi."
Tiếp đó Diệp Thiên Dật đi qua.
"Đại quân vong linh! Ra đi!"
"Đi!"
...
Bên kia, Yêu Thần của yêu tộc bỗng đứng lên.
"Mùi hương của nàng, là mùi hương của nàng, chính là mùi hương của nàng."
Tà Quân Thủy nhắm mắt ngửa đầu, say mê hít một hơi thật sâu!
"A…. Chính là mùi hương của nàng."
Cả người hắn run rẩy, hệt như một người phụ nữ đạt đến cao trào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận