Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1115: cảnh giới của ngươi quá kém

Diệp Thiên Dật là đồ chết tiệt!
Đệch!
Làm sao phát hiện ra đây là mình nhỉ? Mấy người này bị điên à?
Đậu móe! Thật đáng sợ!
Nếu không phải hắn phản ứng nhanh... không, không coi là phản ứng được, đây có lẽ là phản xạ có điều kiện, bằng không, hắn đứt rồi! Đúng là không bình thường!
Không đúng!
Diệp Thiên Dật nhìn một lượt.
An Vũ Sương này vậy mà lại ra tay giúp hắn, nàng phản ứng quá nhanh!
Thật cảm động.
Thất bại rồi!
Lão già đó ngầm lo sợ! Đây là tốc độ phản ứng gì, chẳng nhẽ bọn chúng được cảnh báo trước rồi?
Soạt—
Sau khi hành động thất bại, hắn chuồn luôn, không nói câu nào.
Còn việc của bên này cũng thu hút sự chú ý của không ít người, hầu như không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn họ chỉ cảm thấy, có lẽ giữa họ có thù hằn gì đó? Sau đó có người đang nhân cơ hội này muốn động thủ, tiêu diệt kẻ thù của mình? Chắc là vậy!
Nhưng có vài người hiểu được rằng, trong lòng bọn họ rất rõ nguyên nhân, có vài người lại tập trung sự chú ý vào Diệp Thiên Dật.
Là hắn ư?
Nhưng, hành động này thất bại rồi, vậy cũng thú vị, bọn họ khó mà có được cơ hội ra tay lần hai!
“Đúng là phế vật!”
Tà Vương tỏ vẻ không có gì, nhưng trong lòng lại đang chửi rủa.
Ôi, cũng là chuyện của hắn, nếu hắn suy nghĩ chu toàn chút thì tốt rồi, hắn nên phái một cường giả hàng đầu có thuộc tính không gian, trực tiếp phá sập không gian để giải phóng sức mạnh của nó, một giây giết hắn là xong, như vậy, hắn chắc không thể phản ứng kịp nhỉ?
Bây giờ... mặc dù có thể, nhưng... bên cạnh lại có một tên cường giả bảo vệ hắn!
Ánh mắt Tà Vương đang chú ý tới An Vũ Sương.
Cái này khó! Điều này có nghĩa, nếu người này không chỉ có một mình, thì không ra tay được! Hơn nữa, hắn còn có Không Huyền thạch và cả bảo vật hàng đầu... vậy càng không dễ ra tay! Căn bản đây là cơ hội duy nhất, nhưng lại thất bại như vậy.
Vậy thì cơ hội tiếp theo... chỉ có thể tiến vào di chỉ xem thử có tìm được không!
Dù sao lúc này, có không ít người chú ý tới mùi của Diệp Thiên Dật, cho dù hắn có ăn mặc như thế nào, mấy người đó đều có thể nhận ra.
“Nhân tộc đúng là thú vị, trăm mắt dõi theo mà còn làm ra mấy cái thủ đoạn đáng xấu hổ, thất bại liền bỏ chạy, đến lúc đó họ sẽ trở lại trong sự nhục nhã, giễu cợt—”
Một cường giả yêu tộc cười cợt nhả.
Không ai trả lời hắn ta.
Diệp Thiên Dật đáp xuống.
“Cảm ơn nhé.”
Diệp Thiên Dật nói với An Vũ Sương.
An Vũ Sương lắc đầu.
Cũng không phải cứu hắn, dù nàng không ra tay thì hắn cũng chẳng sao.
Diệp Thiên Dật biết, nhưng hắn cảm động chính là vì nàng đã ra tay giúp đỡ.
“Kẻ thù của ngươi?”
An Vũ Sương hỏi.
Tuổi thì nhỏ, với tu vi Thần Vương cảnh, mà hắn lại gây thù với Thần Minh cảnh...
Vốn dĩ, nàng nghĩ Diệp Thiên Dật là cao thủ, dù sao nàng cũng không rõ tuổi tác của hắn, đây cũng là việc không dễ xác định, mặc dù giọng nói của hắn có vẻ rất trẻ, nhưng rất khó nói.
Nhưng mà... cho tới vừa rồi nàng mới biết tu vi của tên này, là Thần Vương cảnh, Thần Vương cảnh cộng với giọng nói trẻ trung của hắn... thì có lẽ tuổi tác của hắn không lớn lắm.
Diệp Thiên Dật nhún vai nói: “Trong Hoang Cổ Thương Khung không phải như vậy ư? Cũng không hẳn là địch.”
“Đó là vì bảo vật được hắn nhìn trúng trên người ngươi?”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Ừ.”
An Vũ Sương cũng không nói nhiều, đây là chuyện bình thường, nhất là bảo vật đang nằm trong tay của Thần Vương cảnh, hẳn là không ít người tranh giành.
Ngay cả nàng cũng rất tò mò, bảo vật trong tay hắn là gì mà khiến các cường giả thèm muốn đến vậy? Thậm chí không tiếc lạm dụng thủ đoạn, cũng phải ra tay giết hắn tại đây.
Còn nữa...
An Vũ Sương cảm nhận được rằng, rất nhiều người đang chú ý vào hắn, sự chú ý đó hoàn toàn không đơn giản bởi vì vừa rồi có người muốn giết hắn nhưng lại bị rất nhiều người để ý, hơn nữa còn là sự để ý có chủ đích!
Chuyện gì thế! Chẳng lẽ nhiều người thèm muốn bảo vật của hắn tới vậy à? Trong tay hắn rốt cuộc là bảo vật gì?
Thật kỳ lạ.
Thực ra, Diệp Thiên Dật và An Vũ Sương gần giống nhau, đều là kiểu người chịu ân tình nhỏ của người khác nhất định sẽ báo đáp đâu vào đó, Diệp Thiên Dật là người duy nhất khiến nàng tới đây, hừ, tạm thời bỏ đi, nếu hắn không có mục đích đặc biệt nào, còn giúp đỡ nàng, mặc dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trên đường đến, bọn họ cùng đã nói chuyện rất nhiều.
Dù gì thì nàng cũng giống những người khác, vì bảo vật mà chủ động giết người diệt khẩu.
An Vũ Sương còn việc quan trọng hơn phải làm, đó là đến di chỉ này vì nàng muốn xem thử liệu có khả năng rời khỏi Hoang Cổ Thương Khung hay không, chưa hết... nếu lấy được thứ gì đó từ đây, sức mạnh của nàng có thể tăng thêm khi đến đó.
Tất nhiên, cái ý nghĩ đầu mới là quan trọng nhất.
Vừa hay An Vũ Sương tình cờ gặp được, nên phải nắm bắt một chút.
“Ngươi không định trốn đi sao?”
An Vũ Sương nói.
“Hả? Ngươi đang quan tâm ta à?”
“Đâu có, đơn thuần chỉ hỏi vậy thôi.”
“Nhất định là ngươi đang quan tâm ta, ngươi sợ ta có chuyện, muốn ta trốn đi, đây còn không phải là quan tâm ư? Này, ngươi không phải thích ra rồi chứ?”
“Đồ thần kinh.”
An Vũ Sương nói, sau đó quay đầu sang một bên.
“Sao ngươi lại mắng ta chứ?”
An Vũ Sương không nói chuyện nữa.
Tà Vương đang nghĩ cách, rốt cuộc nên làm thế nào? Xem ra trước mắt không có cách nào ổn cả.
Có điều...
Vẫn có một cách!
Đó là, đợi lát nữa sau khi vào di chỉ, rất nhiều người chắc chắn muốn đến cùng nhau, bây giờ, ngoài những chuyện đã rõ, hắn tuỳ tiện phái người theo dõi Diệp Thiên Dật, làm một người đi đường đi theo hắn ta, sau đó tìm cơ hội ra tay, chắc sẽ có cơ hội một chiêu giải quyết hắn ta nhỉ?
Hắn không đến mức có thể phản ứng lại như vừa rồi chứ?
Cái chính là người phụ nữ bên cạnh, có vẻ cảnh giới không thấp, đây mới là vấn đề nan giải, nhưng dù sao cũng phải có lúc sơ suất chứ?
Tuy nhiên, qua chuyện vừa rồi, Diệp Thiên Dật đã thận trọng hơn.
Nói thật, vừa nãy nguy hiểm quá, suýt chút nữa thì chết luôn rồi.
Đợi lát nữa chúng ta cùng đi nhé, ta thấy bên cạnh có một mỹ nữ đi cùng, tâm trạng vô cùng thoải mái.
“Không.”
An Vũ Sương lắc đầu.
“Hả?”
“Cảnh giới của ngươi quá kém.”
Nói xong An Vũ Sương lặng lẽ đi ra.
Diệp Thiên Dật: “...”
“Chết tiệt! Thật vậy à.”
Vừa rồi còn đi với mình, sau đó tự bản thân lộ ra tu vi của Thần Vương cảnh, nàng chính là ghét điều đó.
Sợ thật.
Có điều Diệp Thiên Dật biết, có lẽ nàng chỉ nói vậy mà thôi, dù sao người ta cũng là người đi cùng, không thể đi xa được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận