Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 2067: Đỗ gia

Diệp Thiên Dật quang minh chính đại đi trên đường phố tiểu trấn Bắc Phong.
Tiểu trấn không lớn, nhưng cũng không quá nhỏ.
“Lang Vương, võ kỹ Huyền giai Thập tinh, tiếp cận với võ kỹ Địa giai rồi, thật là đáng tiếc.”
Diệp Thiên Dật nhìn quyển võ kỹ trên tay, khẽ lắc đầu.
Hắn đoán, những người từ ngoài vào chắc đều sẽ không nhìn trúng quyển võ kỹ này đâu! Cấp bậc quá thấp, công lực lại không quá mạnh, thêm vào đó, bản thân bọn họ đều có võ kỹ mạnh mẽ, chỉ là hiện tại không dùng được mà thôi!
Có cấp bậc võ kỹ không cao, nhưng công lực lại khá tốt, nếu có được quyển võ kỹ như này thì Diệp Thiên Dật sẵn sàng dành thời gian để tu luyện nó, nhưng điều này.....
Thực lòng không ổn.
Sau đó, Diệp Thiên Dật trực tiếp phóng ra Phép tạo hóa, tạo ra một tấm thảm, một chiếc ghế nhỏ, rồi hắn ngồi ở bên đường.
“Võ kỹ Huyền giai Thập tinh, chính là quyển này, bán cho người trả giá cao nhất, bây giờ bắt đầu mở bán.”
Diệp Thiên Dật hô to một tiếng.
Hiện tại, Diệp Thiên Dật đang thiếu tiền, cảnh giới tăng cao, tiền cũng cần phải có, dẫu sao hiện tại cảnh giới của hắn thấp như vậy, muốn kiếm ra tiền cũng không phải là điều dễ dàng.
Mà quyển võ kỹ này chắc chắn sẽ giúp hắn kiếm được một khoản tiền, ít nhất hiện tại khoản tiền đó đủ cho hắn dùng.
Diệp Thiên Dật sau khi la lên như vậy, nháy mắt đã thu hút được sự chú ý của không ít người!
Đương nhiên là sẽ được dân bản địa chú ý nhiều hơn!
Vì nếu chỉ một quyển võ kỹ Huyền giai, thật sự không thể thu hút được sự chú ý của đám người kia, thậm chí còn không bằng một phần sức hút của Ngân Nguyệt Thiên Lang vừa rồi.
“Võ kỹ Huyền giai Thập tinh sao? Bán thật hả?”
“Trời!? Người anh em, đây thực sự là Võ kỹ Huyền giai Thập tinh sao?”
“Không đúng, Võ kỹ Huyền giai Thập tinh mà ngươi cũng dám đem ra bán sao? Lợi hại thế?”
Trong một thời gian ngắn, có hàng chục người tụ tập trước sạp hàng của Diệp Thiên Dật!
Thậm chí còn có những người đứng ở trên đường.
Tiểu trấn Bắc Phong là nơi bình thường nhất trên đại lục này, nếu tính theo trò chơi, tiểu trấn Bắc Phong này tương đương như thôn tân thủ.
Mà Võ kỹ Huyền giai Thập tinh vô cùng gần với Võ kỹ Địa giai, vì vậy, nó là một thứ vô cùng quý giá ở một nơi như thế này!
Sợ rằng toàn bộ tiểu trấn Bắc Phong này đều không thể tìm ra nổi một quyển Võ kỹ Huyền giai Thập tinh.
“Vị huynh đài này, quyển võ kỳ này giá cả thế nào?”
Có người hỏi.
“Đúng vậy, Võ kỹ Huyền giai Thập tinh có nơi là vô giá đó, trong tiểu trấn Bắc Phong chúng ta dường như chỉ có hai cuốn Võ kỹ Huyền giai Thập tinh thì phải? Trời ơi, vậy mà ở đây lại trực tiếp bán Võ kỹ Huyền giai Thập tinh.”
“Nhìn vị thiếu hiệp này có vẻ là người mạo hiểm từ bên ngoài vào, chắc võ kỹ này là do đám quái kia đánh rơi đúng không, nếu không thì trong tay hắn không thể có Võ kỹ Huyền giai Thập tinh được.”
Đám người này sôi nổi thảo luận.
Bọn họ tất nhiên biết sự tồn tại của mấy thứ được hệ thống thiết lập ra, trong mắt bọn họ, mấy thứ này đều được gọi là quái, nhưng yêu thú là yêu thú, quái là quái.
Mấy thứ này, mặc dù bọn họ cảm thấy thật ly kỳ, người vẫn sống sờ sờ từ bên ngoài vào, bọn họ lại có thể nhìn thấy quái, cũng có thể chạm vào, cũng có thể giết chết chúng, nhưng quái ở trong trấn của bọn họ, bọn họ lại không thể nhìn thấy, cũng không thể chạm vào, quái cũng không thể làm bọn họ bị thương, chỉ có những người từ bên ngoài đến mới nhìn thấy.
Cho nên, bọn họ thường xuyên nhìn thấy một cảnh tượng, đó là một nhóm người đang chiến đấu với không khí.
Thật ra từ điểm này có thể nhìn ra, đám quái này tuyệt đối không thể làm hại hoặc làm thiệt hại đáng kể cho người dân ở đây.
“Ngươi có thể đưa ra mức giá bao nhiêu?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Hắn cũng không biết thứ đồ chơi này đáng giá bao nhiêu.
“5 vạn kim tệ! Đây là giá cao nhất mà ta có thể đưa ra.”
Thanh niên kia nói.
5 vạn....
Đối với rất nhiều người, đây là giá cả trên trời, nhưng đối với Diệp Thiên Dật mà nói, nó thực sự không đáng là gì.
Nhưng thôi cũng được.
“Còn ai có thể đưa ra giá cao hơn không?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Huynh đài, nhà bản thiếu là thương gia lớn nhất tiểu trấn Bắc Phong này, cũng là một trong số ít gia tộc làm ăn buôn bán cùng với mấy trấn lớn xung quanh, toàn bộ tiểu trấn Bắc Phong chắc không còn ai có thể đưa ra giá cao hơn bản thiếu đâu.”
Thanh niên kia dè dặt nói.
Những người khác đều có ý rút khỏi cuộc cạnh tranh.
“10 vạn, ta trực tiếp đưa ra giá này.”
Diệp Thiên Dật trực tiếp nói.
“10 vạn....”
Hắn phút chốc do dự.
“Được! 10 vạn thì 10 vạn!”
Một nam tử trung niên thẳng thắn nói một tiếng và đi đến.
“Phụ thân.”
Thanh niên kia cung kính hành lễ.
Nam tử trung niên mỉm cười nhìn Diệp Thiên Dật, nói: “Ta là Đỗ Văn, gia chủ Đỗ gia, 10 vạn kim tệ, Đỗ gia có thể bỏ ra, xin thiếu hiệp đừng có hối hận.”
“Giờ có thể giao hàng rồi.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Được!”
Đỗ Văn vẫy tay với một người phía sau, sau đó hắn cầm lấy một cái túi vải tinh xảo đưa cho Diệp Thiên Dật.
“Bên trong có ngân phiếu 10 vạn kim tệ, thiếu hiệp có thể kiểm tra.”
Diệp Thiên Dật trực tiếp bỏ vào trong túi.
Haizzz!
Khó thật đó.
Không có nhẫn không gian cảm giác thật khó chịu, toàn bộ đồ vật đều phải giấu trong quần áo, thế này ai mà chịu được chứ.
“Thiếu hiệp không đếm sao?”
Diệp Thiên Dật đưa võ kỹ qua.
“Ta cảm thấy không cần thiết.”
“Hahaha.”
Đỗ Văn cười, sau đó nói: “Được! Cảm tạ thiếu hiệp đã tin tưởng! Không biết thiếu hiệp có thời gian không, có thể đến tệ xá của ta ngồi một chút hay không?”
Đỗ Văn đưa ra lời mời.
“Thôi khỏi.”
Diệp Thiên Dật nói.
Tại sao phải nói như vậy??
Vì Diệp Thiên Dật muốn xem người này chỉ đơn giản là muốn cùng hắn hàn huyên tâm sự hay có việc muốn nhờ.
Nếu chỉ là hàn huyên tâm sự một chút thì hắn sẽ không tiếp tục kiên trì, còn nếu nếu thật sự có việc phải nhờ, vậy thì hắn sẽ tiếp tục mời mọc.
“Thiếu hiệp, ngươi có lẽ là người mạo hiểm vài ngày trước từ đại lục Cửu Châu ở ngoại giới vào đúng không? Không có nơi nào để ở, Đỗ gia còn rất nhiều phòng trống, rất cảm tạ ngươi đã bán quyển võ kỹ này cho Đỗ gia bọn ta, hay là ngươi tới nghỉ lại, bọn ta cũng muốn mời ngươi một bữa cơm, như vậy có được không?”
Hiện tại Diệp Thiên Dật có chút hoài nghi, bọn họ có phải đang muốn hại hắn hay không?
Nhưng nghĩ kỹ hẳn cảm thấy khả năng này cũng không cao.
“Được! Vậy xin đa tạ!”
“Mời!”
Sau đó bọn họ dẫn Diệp Thiên Dật về Đỗ gia.
“Tên tiểu tử kia đâu! Ta nghe nói hắn đi về hướng đó rồi.”
Diệp Thiên Dật bọn họ vừa mới đi được chưa lâu, Đường Sơn đã dẫn người vội vội vàng vàng đi đến.
“Đường thiếu? Hắn vừa cùng Đỗ gia ở tiểu trấn Bắc Phong về Đỗ gia rồi.”
Có thiên tài từ ngoài vào nhận ra hắn.
Đường Sơn mắt hơi nghiêm lại.
Đỗ gia.....
Đây lại là gia tộc tương đối lợi hại ở tiểu trấn Bắc Phong.
Nhưng....
Đây cũng là một tin tốt!
Ít nhất hắn không trốn ở mấy địa điểm bên ngoài tiểu trấn Bắc Phong, nếu không thực sự không dễ tìm thấy hắn!
Nghĩ lại thì hẳn là hắn cũng không dám, bên ngoài nguy hiểm như vậy mà.
“Đỗ gia, bản thiếu không thể đến, nhưng ta muốn xem xem, hắn trốn ở Đỗ gia được bao lâu!”
Đường Sơn mắt lại hơi nghiêm lại.
Đỗ gia.
Diệp Thiên Dật được đưa đến phòng khách, có tỳ nữ rót cho hắn ly trà.
“Phụ thân, tại sao lại mời hắn về đây?”
Đỗ Văn nói gì với con trai hắn ở bên ngoài, hắn rất bối rối!
Đúng, Võ kỹ Huyền giai Thập tinh đối với bọn họ mà nói rất quan trọng, thậm chí bọn họ bỏ ra một số tiền không quá lớn để lấy được nó về tay! Mơ cũng không được!
Nhưng, đối với bọn họ mà nói, giá trị nằm ở quyển võ kỹ này chứ không phải từ người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận