Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1650: Sao các ngươi dám làm càn như vậy

Diệp Thiên Dật muốn làm gì?
Hắn cũng không biết, hắn chỉ là đi hít thở chút không khí mà thôi.
"Thiên Dương Thành có chỗ nào đặc biệt?"
"Đặc biệt... Trong thành đều là cường giả yêu tộc và bách tính, không giống nhân tộc lắm, muốn nói tới nơi đặc biệt chút, thì chính là sòng bạc Thiên Dương, nhưng mà vãn bối cũng chưa từng đến đó, ngược lại là Quận chủ đại nhân rất thích đi."
Diệp Thiên Dật nhìn lướt qua.
Ơ.
Y Thất Nguyệt chạy đi đâu rồi?
"Ừm, tùy tiện chỗ nào cũng được."
"Vâng."
Sau đó Lạc Linh Lung dẫn bọn họ đi lên phía trước.
"Thật hâm mộ Lạc cô nương."
Vương Kình Phu đi theo ở phía sau cách đó không xa.
"Lạc cô nương hẳn là người có duyên nhất với Tiên Nhân."
Hắc Hổ nói.
"Đúng vậy, còn có Quận chủ đại nhân, nhưng đối với ta, có được như vậy là nhiều lắm rồi."
Hắc Hổ gật gật đầu: "Ừm, mặc dù ta không được tiếp xúc gì nhiều với Tiên Nhân, nhưng mà Tiên Nhân đã cứu mẹ của ta, cũng không biết về sau có thể gặp Tiên Nhân nữa hay không."
"Nguyện vọng của ta chính là có thể đi theo bên cạnh Tiên Nhân nhiều hơn là đủ rồi, cái khác ta cũng không nghĩ nhiều." Vương Kình Phu sau đó nhìn tay mình một chút, nói ra: "Còn có, ta muốn gánh vác sứ mệnh Tiên Nhân giao cho ta!"
Con đường phía trước...
"Lưu đại nhân, vì sao chúng ta lại tới Thiên Dương Thành này?"
Hai người đàn ông trung niên đi tới.
"Vậy các ngươi nói muốn đi đâu? Người giết cậu chủ trước mắt không có tung tích, chẳng lẽ chúng ta lại phải đi lùng bắt ả ta? Làm sao bắt? Bắt bằng cách nào? Chẳng bằng đi nơi xa một chút, chúng ta cũng thuận tiện có thể thừa cơ hội này chơi bời một lát, nghỉ ngơi một chút, nếu như gặp phải người kia, giết chết bất luận tội."
"Ừm, như thế cũng tốt!"
Lúc này, đối diện bọn họ đụng phải mấy người Diệp Thiên Dật.
"Là ả ta!"
Hai người bọn họ nhìn một cái đã nhận ra Tô Mị Nhi.
"Thế giới này thật là nhỏ, vậy mà chúng ta lại bắt gặp ả ở đây!"
Đôi mắt Lưu đại nhân kia híp lại, sau đó cười lạnh một tiếng.
"Bắt ả ta về, chắc chắn sẽ được Thân Vương khen thưởng, đây chắc chắn là ý trời rồi."
"Lưu đại nhân, chúng ta ra tay như thế nào?"
Lưu đại nhân kia cau mày!
"Người thanh niên bên người ả ta là người phương nào? Vì sao ta cảm giác ả ta rất cung kính hắn vậy? Mà lại đi theo sau hắn?"
"Người này... Chưa bao giờ gặp qua, chẳng lẽ là ả ta tìm được chỗ dựa rồi? Tên này giống như chỗ dựa của cậu chủ sao?"
"Hừ! Chỗ dựa? Toàn bộ Chú Lôi Yêu Vực, có mấy người chống lưng có thể so với Thân vương đại nhân? Thân vương đại nhân chính là thành viên của hoàng thất, mà đây là quận Nữ Thần, quận Nữ Thần không có thế lực đặc biệt lợi hại gì, so với Thân Vương là thứ không đáng giá nhắc tới, không cần lo lắng, đi qua, chuẩn bị động thủ!"
"Rõ!"
Sau đó hai người kia trực tiếp đi tới.
Chân mày Tô Mị Nhi nhăn lại, ánh mắt của nàng nhìn về phía hai người kia.
Nàng nhận ra hai người kia, bọn họ là người truy sát nàng lúc trước.
Không xong rồi!
Bọn họ cũng phát hiện mình bị Tô Mị Nhi nhận ra!
"Động thủ!"
Sức mạnh của hai người trong nháy mắt bạo phát ra, mục tiêu trực tiếp đánh vào Tô Mị Nhi.
Một màn bất thình lình, làm tất cả mọi người xung quanh kinh sợ.
Động thủ với Tô Mị Nhi, há chẳng phải là động thủ với Tiên Nhân? Bất kính với Tiên Nhân? Nào có đạo lý như vậy.
Diệp Thiên Dật giật mình!
Đệch!
Chuyện này là như thế nào? Sao tự nhiên lại có người đột nhiên động thủ với hắn vậy?
Cái đệt!
Việc này phải làm thế nào đây? Hiện tại hắn không có chút tu vi nào, mà bọn họ lại trực tiếp xông tới, việc này, vô hiệu hóa linh lực của hắn cũng không dùng được.
Đôi mắt của Lạc Linh Lung híp lại!
Muốn chết!
Soát…
Nàng ấy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tô Mị Nhi.
Cùng lúc đó, số người đếm không hết ở xung quanh đồng loạt lao tới, trong chớp mắt liền vây quanh hai người kia.
Bọn họ vô cùng kinh ngạc!
Không phải chứ…
Có ý gì đây?
Bọn họ chỉ là muốn động thủ với cô gái này, làm sao trong nháy mắt, nhiều người vây quanh bọn họ rồi?
Chẳng lẽ là cạm bẫy?
Ả ta đã sớm biết bọn họ sẽ động thủ? Trước đó xung quanh bày không biết bao nhiêu người giả bộ như người qua đường?
Không có khả năng đó!
"Các ngươi có ý gì? Mục tiêu của bọn ta là ả, các ngươi đây là muốn làm gì?"
Hai người kia bị đoàn người vây lại.
"Muốn chết!"
"Thật to gan, quả thực là không coi Tiên Nhân ra gì, mọi người động thủ, giết chết bọn họ đi!"
"Tốt!"
Hả?
Tiên Nhân?
Cái quái gì?
Sau đó một đám người càng ngày càng nhiều đen nghịt, vây quanh hai người mà bạo ngược.
Lúc đầu không cần đến nhiều người như vậy, nhưng mà không ai tưởng tượng được chính là, đậu móe, vậy mà có người dám xuất thủ với người của Tiên Nhân, thật to gan, nếu như bọn họ ra tay tương trợ, chính là giúp Tiên Nhân, biết đâu Tiên Nhân lại muốn thưởng cho bọn họ thì sao?
Kết quả là, càng ngày càng nhiều người xông lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai tên kia đã bị đánh đến thần chí không rõ.
"Để cho ta tới đạp một cái, đạp một cái, chứng minh ta có đánh bọn họ."
Bụp…
Mỗi người một phát đạp tới tấp.
"Dám bất kính với Tiên Nhân, đây chính là kết cục của các ngươi!"
Những người kia lạnh lùng nói.
Diệp Thiên Dật cũng choáng váng.
Cái đệt!
"Các ngươi…Các ngươi… Làm càn!"
Lưu đại nhân run run rẩy rẩy nâng cánh tay máu tươi đầm đìa chỉ vào những người kia.
"Lão tử là người của Đỉnh Thiên Thân Vương, các ngươi đều phải chết!"
"Đỉnh Thiên Thân Vương? Hắn là ác bá gì? Hả?"
Vương Kình Phu đi tới.
"Một Đỉnh Thiên Thân Vương nho nhỏ thôi, hai thủ hạ đầu chó Đỉnh Thiên Thân Vương mà thôi, đừng nói là Đỉnh Thiên thân vương đến, nếu là Chú Lôi Yêu Vực Yêu Thần biết người của hắn chọc vào Tiên Nhân, bất kính với Tiên Nhân, không cần Tiên Nhân động thủ, Yêu Thần đại nhân chính nàng đã động thủ làm thịt bọn họ rồi!"
"Nói lời vô dụng làm gì, giết hết đi!"
Hai người kia nghẹn họng nhìn trân trối.
Không phải chứ, bọn họ là người của Đỉnh Thiên Thân Vương, bọn điêu dân này, bọn họ đều bị ngớ ngẩn hết rồi sao? Bọn họ không sợ chút nào sao? Cái quỷ gì vậy?
Sau đó hai tên kia trực tiếp bị giết.
"Treo ở cửa thành, nói cho tất cả mọi người, đây chính kết cục nếu dám bất kính với Tiên Nhân!"
Thành chủ Thiên Dương Thành lạnh lùng nói!
"Rõ!"
Sau đó thành chủ kia cung kính thi lễ với Diệp Thiên Dật một cái: "Tiên Nhân, thật sự cáo lỗi, là vãn bối sơ sẩy."
"Ừm."
Diệp Thiên Dật nói xong thì lại đi lên phía trước.
"Tiên Nhân không hổ là Tiên Nhân, hai gian tặc đột nhiên tập kích, Tiên Nhân thậm chí không phản ứng chút nào, các ngươi nhìn thấy chưa? Tiên Nhân thậm chí một tia linh lực cũng không có phóng ra, đủ để thấy Tiên Nhân đến cùng tự tin đến cỡ nào."
"Ôi, cao nhân bực này tâm tư của bọn họ trầm ổn đến không cách nào tưởng tượng, thật là đáng sợ!"
"Loại chuyện này, ta không hi vọng có lần thứ hai, Tiên Nhân giúp chúng ta nhiều như vậy, lại còn bị kẻ khác đối địch, thật sự là sơ sẩy của chúng ta."
“...”
Đi dạo một hồi, Diệp Thiên Dật và các nàng trở về Tạo Hóa Phong.
"Bại lộ rồi sao?"
Diệp Thiên Dật nhìn về phía Tô Mị Nhi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận