Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 53: Có thể giúp ta tìm một nơi ở không

Diệp Thiên Dật gần như đang bật cười, bạn gái của hắn rất đẹp sao? Ngươi hỏi nàng ấy xem có đủ tự tin để đứng bên Mộ Thiên Tuyết không! Đừng làm gì khác, chỉ cần đứng ở bên cạnh nàng ấy thôi, nàng dám không? Chắc hẳn là cô em gái này cũng khá tự tin về bản thân, nhưng sau khi nhìn thấy Mộ Thiên Tuyết, sự tự tin này có lẽ sẽ không còn nữa đâu.
Vẻ ngoài của Mộ Thiên Tuyết còn có điểm đặc biệt là có thể áp đảo khí chất quý phái và quyến rũ, khiến bất kỳ cô gái nào cũng phải cảm thấy tự ti! Họ thậm chí còn không dám xuất hiện chung với nàng nữa kia, nếu không những mỹ nhân ấy sẽ trở thành người qua đường và thứ đồ trang trí làm màu mà thôi, thật sự tàn nhẫn quá đi mà.
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn Mộ Thiên Tuyết kỹ hơn.
Chậc chậc, đẹp thật đấy chứ, bất kể có vừa người hay không, phụ nữ tầm này mặc gì cũng đẹp, và tất nhiên, nàng còn có thể sẽ đẹp hơn nữa nếu không mặc cái gì cả, hehe ...
"Đẹp đấy, mua đi."
"Ồ !"
Sau đó Mộ Thiên Tuyết lại bước vào phòng thử đồ.
"Ôi đệch! Mẹ nó, thực sự giống như một người bạn trai đi mua sắm với bạn gái của mình vậy."
Diệp Thiên Dật không nhịn cười được và nghĩ.
"Làm soái ca thật là có phúc quá, bạn gái thật là xinh đẹp, chẳng như đứa con trai nhà mình, ai dà..."
Bà thím đang nói kia thở dài một hơi.
"Sao vậy? Không tìm được bạn gái à?"
"Cũng không phải, mà là năm ngoái bạn gái hắn sinh nhật lần thứ 60 đã tặng cho hắn một chiếc Ferrari, thế nhưng tuổi của mụ ta còn lớn hơn cả ta nữa kìa, nhà ta thật quá khổ đi mà! Đều là lỗi của ta cả, gia đình không có tiền, mới khiến cho đứa con trai của mình thành ra như vậy."
Diệp Thiên Dật cạn lời.
"Thím à, đừng quá chán nản. Con trai thím cũng là một nhân tài đấy chứ! Nhìn người ta xem, cũng có rất nhiều nhà không có tiền, nhưng có bao nhiêu người có thể sở hữu Ferrari như con trai thím chứ?"
Sau đó Diệp Thiên Dật nói và giơ ngón tay cái ra cho bà một like.
Mộ Thiên Tuyết lúc này đã đổi sang bộ khác và bước ra ngoài.
"Sao?"
Nàng hỏi lại Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật chìa ngón cái ra.
"Đẹp chết đi được."
Sau đó nàng ấy lại quay đi.
Thật kì lạ …
Mộ Thiên Tuyết bước vào phòng thử đồ và tự hỏi, tại sao mỗi lần thay quần áo xong, nàng lại cho tên đó xem cơ chứ? Tự mình cũng có thể nhìn xem nó có phù hợp không mà ta?
Ngay sau đó, Mộ Thiên Tuyết mặc bộ quần áo mà nàng cho là khá phù hợp và bước ra ngoài, áo len cổ lọ màu trắng tinh, áo khoác trắng, quần đen, giày trắng trắng rất xinh, và thêm cả một số món đồ trang sức không đẹp lắm, mặc dù đây là lần đầu tiên nàng ấy mặc nó nên cảm thấy không quen lắm, nhưng lần đầu tiên trong trí nhớ của nàng được mặc bộ quần áo như thế này, cảm giác thật tuyệt và mới lạ.
Tổng cộng có ba bộ và ba đôi giày, Mộ Thiên Tuyết ra cửa đứng im lặng chờ Diệp Thiên Dật trả tiền.
"Tổng cộng là mười tám nghìn lẻ một, bớt cho phần lẻ, còn mười tám nghìn."
Người thím kia nói với Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật cạn lời.
"Không phải chứ, ba bộ quần áo mà hẳn mười tám nghìn à?"
Loại cửa hàng này là cái mẹ gì đây? Trên người hắn chỉ có mười lăm nghìn.
"Đúng vậy, đây là cửa hàng đồ hiệu, anh soái ca mua mấy bộ quần áo cho cô bạn gái xinh đẹp như vậy, tiêu chỉ khoảng có gần hai mươi nghìn tệ thôi mà, hơn nữa một soái ca như anh đây thì chắc chắn không thiếu tiền, nếu thiếu tiền thì đã không tìm được cô bạn gái xinh đẹp như vậy rồi, đúng không?"
Diệp Thiên Dật gật đầu một cách cứng nhắc.
Hắn thiếu chứ, mà cái thiếu nhất lại chính là tiền.
"Chờ đã, ta quên mang thẻ rồi, ta đi rút một ít trên điện thoại di động cái đã."
Sau đó Diệp Thiên Dật nhanh chóng ngồi sang một bên, gửi một tin nhắn thoại qua WeChat cho Thi Gia Nhất.
"Thập nhất tỷ tỷ xinh đẹp ơi, mượn ít tiền đi, icon đáng thương."
Diệp Thiên Dật còn gửi kèm thêm cả một icon nữa.
Thi Gia Nhất đang ngồi trong phòng làm việc xem phim, nhìn thấy tin nhắn của Diệp Thiên Dật liền đáp:
"Thứ mà bổn tiên nữ thiếu nhất chính là tiền, không có."
"Đừng mà, cô nhất định có mà."
"Trên người ta hiện tại có hai trăm tám mươi tệ, đến ngày mai mới có lương, không có tiền."
Diệp Thiên Dật im lặng.
Dù sao thì Thi Gia Nhất này cũng là một cao thủ, cũng xem như là cường giả có thuộc tính không gian duy nhất ở Đế quốc Thiên Thủy mà chỉ có hai trăm tám mươi tệ? Ô sờ kê, coi như cô giỏi!
Diệp Thiên Dật xem qua một lượt danh bạ, Diệp Thiên Nhi thì chắc đang hồi phục vết thương nên Diệp Thiên Dật sẽ không làm phiền nàng, còn ai có thể vay tiền đây?
Lý Bằng! Anh em tốt của ta!
Diệp Thiên Dật vội vã gửi một tin nhắn; "Anh em tốt của ta, anh trai đây đang thiếu thốn ít tiền bạc, vậy nên..."
Năm giây sau ...
"Bốn mươi nghìn tệ đã được chuyển vào Alipay."
Vào thời điểm đó, Diệp Thiên Dật đã rơi nước mắt vì xúc động.
Quyết định rồi! Bản thân mình nhất định phải huấn luyện Lý Bằng thật tốt! Bạn thân chí cốt đây rồi.
"Cảm ơn nhé, hai tháng tới đây ta sẽ không trả được đâu nhé."
Sau đó Diệp Thiên Dật bước tới thanh toán tiền, và lấy quần áo ra ngoài.
Soạt !
Ngay khi Mộ Thiên Tuyết vừa đưa tay ra, quần áo trong tay hắn biến mất, có lẽ tất cả đều nằm trong nhẫn không gian của nàng rồi.
"Có thể giúp ta tìm một nơi ở không?"
Sau đó Mộ Thiên Tuyết hỏi.
"Ừ, nhưng ngươi có muốn ăn gì không?"
Diệp Thiên Dật đang cố tìm mọi cách để trì hoãn thời gian.
"Không."
Mộ Thiên Tuyết khẽ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận