Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1308: Thân phận của An Vũ Tinh

Cô gái kia vừa định đi, đột nhiên nhớ ra gì đó, sau đó nhanh chóng cầm miếng ngọc bội đi lại.
“Hoa tổng, cái này là hắn bảo ta đưa cho ngươi.”
Hoa Thanh Hàn nhìn một cái.
“Là hắn sao?”
Sau đó Hoa Thanh Hàn gật đầu: “Được, cho hắn vào đây.”
“Vâng, ta đi ngay.”
Sau đó nàng đứng dậy vặn mình, xoay xoay cổ.
Mệt.
Nhưng mà quen rồi.
Tự rót cho mình một ly cà phê, nàng đứng trên tầng thứ một trăm mấy của tòa nhà, đứng bên cửa sổ bằng kính trong suốt sát vách, nhìn bên ngoài.
Điều này đúng là dọa cho những người bình thường mềm nhũn chân ra, quá cao rồi, hơn nữa lại trong suốt.
Hoa Thanh Hàn uống một ngụm cà phê, sau đó gọi điện thoại.
“Hình như người đến rồi, nhưng mà hắn không phải nên đến Vương gia sao? Sao lại đến chỗ ta?”Hoa Thanh Hàn nghi ngờ hỏi một câu.
“Hả? Đến chỗ ngươi rồi ư? Chỉ là hôm qua lúc ăn rảnh rỗi quá mới nói với ngươi một chút, sao ngươi lại đến đây rồi? Cẩn thận chút nhé! Đây là một tên háo sắc!”
“Vậy ta phải làm sao đây?”Hoa Thanh Hàn hỏi.
“Ngươi à... cho hắn chút tài nguyên tu luyện, những thứ cần thiết ta cũng sẽ đưa ngươi đưa cho hắn, còn lại... giúp ta trêu đùa hắn một chút, chờ đến lần sau gặp mặt, ta muốn thấy hắn khóc lóc kể khổ với ta.”
Hoa Thanh Hàn: “..... ”
“Không phải ngươi nói là hắn đã cứu mạng ngươi sao? Ngươi cũng thật vong ân phụ nghĩa rồi!”
“Đó không giống nhau, thứ gì nên là của hắn thì sẽ cho hắn, chỉ có bạn bè với nhau mới chơi khăm nhau thôi không phải sao?”
“Gác máy đây.”
“Chết tiệt! Trước giờ chỉ có lão nương tắt máy trước, đừng... ”
Tút tút tút.
Mặt khác, An Vũ Tinh duỗi người vặn mình.
“Quá lợi cho hắn rồi, còn để cho hắn gặp được một mỹ nữ nữa chứ!”
An Vũ Tinh mặc bộ đồ ngủ từ trên chiếc giường to mấy mươi mét đi xuống, mở rèm cửa ra.
Cảnh trước mắt đẹp vô cùng, vô cùng lộng lẫy! Phong cảnh đẹp tuyệt!
“y, người này nếu như không có phiền não thì tốt biết mấy!”
An Vũ Tinh thở dài cảm thán.
“Không có phiền não, vậy cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
Phía sau nàng vang lên một giọng nói, một cô gái mặc một bộ đồ cao quý khoan thai bước vào.
An Vũ Tinh quay đầu nhìn một cái.
“Ta nói này cô gái xấu xa, vào phòng không biết gõ cửa sao? Bố mẹ dạy ngươi vậy à?”
An Vũ Tinh chau mày.
Hai người nhìn vào mắt nhau.
Người con gái trước mặt bỏ mạng che mặt xuống, diện mạo hai người lại giống y hệt nhau, là song sinh!
“Thời gian cũng đến rồi, đi vào chầu đi, ta cần áp chế sức mạnh bên trong cơ thể, nhớ kĩ không được để lộ, đây là tư liệu của mấy ngày nay, ghi chép lại.”
Nói xong, nàng bỏ lại xấp tư liệu định đi.
“Ngươi nói xem, còn phải như vậy bao lâu nữa?”
Nàng nhất thời dừng lại.
“Đây là đang bảo vệ ta, đồng thời cũng là đang bảo vệ ngươi!”
Nói xong nàng liền đi.
“Hầy.”
An Vũ Tinh chán nản vô cùng.
Không sai, bọn họ là cặp song sinh.
Nhưng mọi người chỉ biết có một người! Cũng chính là, hai người bọn họ trước giờ không hề cùng xuất hiện trong một ống kính! Dung mạo của bọn họ có thể để lộ, nhưng chỉ có dung mạo của An Vũ Tinh mới có thể lộ diện, bởi vì không ai quen biết! Cho nên nàng có thể ra ngoài chơi!
Nhưng mà, bọn họ có một lý do đặc biệt, phải thay phiên đổi vai, cũng có thể nói, An Vũ Tinh phải giả trang chị gái đi làm rất nhiều việc, nhưng chị của nàng không cần phải giả dạng nàng, nói đơn giản, mấy năm nay An Vũ Tinh phải làm công cụ cho chị của mình, thật sự không thoải mái, nhưng mà may mà những lúc không cần nàng giả trang, nàng rất tự do, nếu không cũng không thể đi sang nước khác du lịch.
Thân phận của bọn họ, thậm chí đến cả người thân cận cũng không biết đến mối quan hệ này, người rất thân cận cũng không biết, bọn họ là cặp song sinh, chỉ biết có một người! Người này tên là... An Vũ Ngưng.
Cũng có thể nói, tất cả những gì của An Vũ Tinh mọi người đều không biết, kể cả chứng minh, ví dụ như nàng ra ngoài chơi, chứng minh nhân dân đó chính là An Vũ Tinh, hơn nữa lại ngụy tạo rất nhiều thông tin! Đó là một người hoàn toàn riêng biệt, tìm không ra An Vũ Ngưng.
Thông tin này là trong mấy ngày không có An Vũ Tinh, nhưng là chuyện xảy ra với An Vũ Ngưng, nhưng thông tin như quen biết ai, những người này là ai, nói những gì, làm những gì, phải làm những gì vân vân, bọn họ cần phải tiếp nhận không chút khác biệt! Kể cả lát nữa vào chầu, tất cả những chuyện xảy ra, đến lúc đó An Vũ Tinh sẽ nói cho An Vũ Ngưng biết.
An Vũ Tinh mở tủ quần áo ra, bên trong có rất nhiều những bộ đồ cao quý, hiển nhiên không hợp với phong cách của nàng, nhưng mà...
Sau khi nàng mặc xong, đeo vương miện lên, mang mạng che mặt vào, ánh mắt nàng đột ngột thay đổi!
Lạnh lùng, lạnh như băng tuyết.
Khí chất của nàng... cao quý, lạnh như băng tuyết.
Bình thường nhìn nàng có vẻ cẩu thả tùy tiện, đến cả dáng đi cũng thay đổi!
Nàng chậm rãi đi ra.
“Nữ hoàng bệ hạ!”
Bên ngoài mấy cô gái đứng chờ nàng.
“Ừ, thượng triều.”
Giọng nói của nàng cũng lạnh nhạt, cao quý, hơn nữa cũng thu hút lạ thường, tràn ngập cảm giác ngự tỉ bày mưu tính kế ở một khoảng xa.
...
Mặt khác, Diệp Thiên Dật đến tầng thứ 141.
“Diệp tiên sinh, Hoa tổng ở trong chờ ngươi.”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Làm phiền rồi.”
Diệp Thiên Dật gõ cửa.
“Vào đi.”
Diệp Thiên Dật: “... ”
Trời ạ, là một em gái!
Chẹp chẹp.
Sau đó Diệp Thiên Dật đẩy cửa đi vào.
Sau khi vào trong, hai người bọn họ đều hơi ngẩng người ra.
Một là Diệp Thiên Dật cảm thấy đẹp hơn mình nghĩ, một là Hoa Thanh Hàn cảm thấy đẹp trai hơn mình tưởng.
Một thân hình mặc đồ văn phòng, váy bó, chỉ thiếu chút màu đen, khiến Diệp Thiên Dật yêu đến chết, thân hình này chắc cũng phải cao đến mét bảy hai bảy ba gì đấy! Hơn nữa còn đi giày cao gót, trời ạ! Sao chịu nỗi đây! Thật sự thân hình này, đường cong tinh tế! Trong ngoài hiện rõ cái cảm giác nữ cường lạnh lùng như băng tuyết!
Đây chưa phải là điều quan trọng nhất, quan trọng hơn là, nàng quá đẹp.
Diệp Thiên Dật biết rất nhiều cô gái đẹp, nhưng thế này cũng quá nhiều rồi nhỉ?
Trên đường gặp được hai người rồi, tra nữ tỷ tỷ với Hoa tổng ở trước mặt.
Chỉ cảm thấy hơi tiếc.
Một cô gái xinh đẹp khí chất như vậy lại không thể tu luyện.
Vậy có đẹp hơn nữa, qua vài năm nữa cũng sẽ trở thành một hộp sọ màu hồng mà thôi, thật sự quá đáng tiếc.
Tại sao Diệp Thiên Dật lại cảm thấy không thể tu luyện chứ?
Bình thường nếu có thể tu luyện, ai lại ở trong thành phố làm việc chứ? Cho dù bẩm sinh ngươi không được tốt, thực lực không cao, vậy kiếm tiền so với cách làm việc trong thành phố cũng rất nhiều!
Ngươi nói xem, không thể tu luyện, cho dù dùng mọi loại thiên địa linh vật vậy thì cũng có thể sống thêm được bao nhiêu năm đâu? Sự già nua cũng sẽ dần hiện lên trên đôi má, thiên địa lĩnh ngộ từng ngày, người bình thường sao có thể chống lại nỗi?
Cho nên, một cô gái xinh đẹp như vậy, Diệp Thiên Dật cảm thấy đáng tiếc vô cùng.
Aa!
Sao lại đối với Diệp Thiên Dật như vậy, sao lại để hắn thấy cảnh tượng này?
Thế này thì không thể chịu nỗi nữa rồi.
“Xin chào, Hoa tổng phải không?”
Diệp Thiên Dật nhìn Hoa Thanh Hàn, cười nhẹ nói.
“Ngồi đi.”
Hoa Thanh Hàn tiến về phía Diệp Thiên Dật khẽ gật đầu, thờ ơ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận