Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1859: Người khiêu chiến điên cuồng.

Khi Diệp Thiên Dật đi ra từ 108 phong.
Nói thật, thứ có thể khiến Diệp Thiên Dật cảm thấy hữu dụng cũng không nhiều lắm!
Nhưng mà, cái này không quan trọng.
Bởi vì bây giờ, ánh mắt của Diệp Thiên Dật không còn hướng về 108 phong nữa.
Nói như thế nào đây?
Những vật này, cho dù là 108 phong, đối với nhiều người ở đây đều rất hữu dụng, nhưng mà đối với Diệp Thiên Dật thì vô dụng. Bởi vì Diệp Thiên Dật là ngưòi đặc biệt!
Nhưng mà, Diệp Thiên Dật tin tưởng không nghi ngờ một điểm chính là, những phong phía trước... chắc chắn có ích với hắn.
Không nói cái khác, chỉ đơn giản bàn về Linh khí thời gian, chỗ Bạch Hàn Tuyết thì có loại với tỉ lệ 10:1.
Vậy thì những phong phía trước thì sao?
Tại Yêu Tâm Phong, Diệp Thiên Dật cũng có Linh khí thời gian...., thậm chí càng mạnh hơn nữa!
Nhưng mà, người đi ra ngoài phải dựa vào sức của chính mình! Yêu Hậu luôn muốn bọn họ làm như vậy! Diệp Thiên Dật cũng tự rèn luyện mình như vậy.
“Rất tốt, để cho ta lại có động lực xông về phía trước.”
Diệp Thiên Dật trầm ngâm một tiếng.
Bản thân hắn đến Học viện Võ Thần là vì tìm kiếm sự đột phá.
Mà bây giờ, Học viện Võ Thần có rất nhiều thiên tài cường đại, Diệp Thiên Dật thậm chí đã có chút hưng phấn!
Quan trọng nhất chính là, Học viện Võ Thần còn có các loại quy tắc và rất nhiều thứ, làm cho Diệp Thiên Dật cảm nhận được một loại kích thích.
Đúng vậy!
Bản thân Diệp Thiên Dật là người đặc biệt!
Bình thường theo khuôn phép cũ sẽ khiến Diệp Thiên Dật cảm giác vô nghĩa. Chỉ có chính điều này mới làm cho hắn cảm thấy thích thú.
Học viện Võ Thần này rất thích hợp với hắn.
“Ta phải chuẩn bị một chút để ngày mai bắt đầu chiến đấu.”
Diệp Thiên Dật vươn vai một cái rồi gọi điện thoại cho Bạch Hàn Tuyết.
“Gì đó?”
Bạch Hàn Tuyết nghi ngờ hỏi.
“Tiểu Hàn Tuyết, đến chỗ của ta đi?”
Diệp Thiên Dật cười hì hì nói.
Bạch Hàn Tuyết: “....”
“Ngươi điên rồi sao? Ta không đến!”
Bạch Hàn Tuyết tức giận nói.
Đại ca à...!
Tuy rằng bây giờ chúng ta đều là phong chủ, nhưng mà ngươi cũng quá cường điệu rồi nha?
“Tiểu Hàn Tuyết, đến đi mà đến đi mà.”
“Không phải là ngươi nói muốn đến Học viện Võ Thần để tu luyện thật tốt sao? Ngươi cũng đừng có nghĩ mấy loại chuyện này nữa có được không?”
Bạch Hàn Tuyết bất đắc dĩ nói.
“Không có mà..., ta chỉ muốn ngươi đến chỗ của ta một chuyến. Ta cam đoan không động vào người ngươi, thật sự.”
Nếu như Bạch Hàn Tuyết đứng tại trước mặt Diệp Thiên Dật, chắc là nàng sẽ trợn mắt trắng nhìn hắn.
Hắn đúng là mặt dày vô địch mà.
“Không đi.”
Bạch Hàn Tuyết kiên quyết từ chối.
Không phải là nàng không muốn “thân mật” với Diệp Thiên Dật, mà là Diệp Thiên Dật phải tập trung vào việc tu luyện nhiều hơn nữa. Hơn nữa, nàng cảm giác rất xấu hổ nếu cứ công khai thân mật như vậy....
“Thật sao.”
Diệp Thiên Dật nhún vai.
Nói thật, Diệp Thiên Dật kêu Bạch Hàn Tuyết tới đây không phải vì chuyện đó....
Ừ.... thuận tiện có chút cũng được, nhưng mục đích chính không phải vì chuyện đó.
Thật sự thật sự!
Hắn suy nghĩ, sáng ngày mai, 108 phong này của hắn có lẽ sẽ nổ tung mất.
Hắn nghĩ đến lúc đó, hắn ôm Bạch Hàn Tuyết đi ra thì đám người bọn họ chắc tức chết mất!
Nhưng mà cũng không quan trọng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên Dật vừa ngáp vừa đi ra từ trong biệt thự xa hoa kia.
Sống ở trên 108 phong này còn có một việc rất thoải mái, chính là dịch vụ giao tận nơi.
Nó thoải mái như thế nào?
Trong tình huống bình thường, ngươi muốn ăn uống bất kì thứ gì, bất kì thời gian nào, Học viện Võ Thần đều mang tới cho ngươi. Hơn nữa là không thu tiền của ngươi, dù ngươi muốn một tấn, bọn họ cũng mang tới cho ngươi!
Tóm lại là hai chữ “hưởng thụ”!
Học viện Võ Thần muốn để cho tất cả mọi người hiểu, có thể sở hữu một trong 108 phong, là ngươi có thể hưởng thụ.
Hôm nay, Diệp Thiên Dật biết rõ chắc chắn có chuyện lớn sẽ xảy ra.
Chuyện lớn này là gì?
Dùng móng heo suy nghĩ cũng biết, hôm nay đã có thể đi khiêu chiến.
Hắn là Diệp Thiên Dật, đồng thời hắn là người sở hữu 108 phong. Diệp Thiên Dật cảm thấy có thể có vài chục người sẽ khiêu chiến hắn trong ngày hôm nay? Thậm chí có thể là hàng trăm người? Hắn nghĩ chắc là sẽ nhiều lắm đây!
Mà ở Học viện Võ Thần, người bị khiêu chiến sẽ không thể từ chối! Đặc biệt là người ở 108 phong, mọi người đến khiêu chiến ngươi là điều đương nhiên, ngươi càng không được từ chối!
Có thể vì một vài lý do đặc biệt mà ngươi có thể từ chối một hoặc hai lần, nhưng mà không thể từ chối nhiều!
“Trời vừa mới tảng sáng thôi mà...”
Diệp Thiên Dật nhìn đồng hồ, mới năm giờ năm mươi phút sáng!
Dù sao thì sáu giờ sáng mới bắt đầu khiêu chiến!
Diệp Thiên Dật bình thản ngồi trong sân, tự rót cho mình một chén trà, thảnh thơi hút điếu thuốc, chuẩn bị lĩnh phúc lợi ngày hôm nay.
Đồng hồ đúng sáu giờ....
Ngay khi đồng hồ điểm đúng sáu giờ, Diệp Thiên Dật đang chơi game thì cảm giác mặt đất rung chuyển một cách khó hiểu.
Hắn ngẩng đầu lên. Trời còn chưa có sáng, dù sao bây giờ còn là mùa đông.
Ảo giác ư.
Diệp Thiên Dật không quá để ý tới!
Bây giờ là sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, có lẽ không có ai đến khiêu chiến đâu?
Sau đó...
Có tiếng chân dần dần đến gần.
Diệp Thiên Dật nghiêng đầu qua, nhìn thấy một người đi tới bên này.
“Diệp Thiên Dật, ta đến khiêu chiến ngươi!”
Người nói chuyện là một kẻ mà Diệp Thiên Dật không hề quen biết, nhưng nhìn bộ dáng giống như không kịp thở, giống như vừa mới đánh xong một trận.
“Ta nói này đại ca, lúc này vừa đúng sáu giờ, không đến mức vậy chứ? Ta mới thức dậy. Ngươi để cho ta uống chén trà xong rồi đánh nhau được không?” Diệp Thiên Dật nói.
“Không! Nhanh chóng tiếp nhận khiêu chiến của ta, chứ không là không kịp rồi.”
Người đàn ông kia nhanh chóng nói.
“Không kịp cái gì thế...?”
Diệp Thiên Dật vẫn còn chút bối rối!
Sau đó....
Ầm....
Hắn còn chưa nói hết câu thì có một tiếng vang thật lớn vang lên. Cửa của cái tiểu viện này của hắn trực tiếp bị phá vỡ.
Trong chớp mắt, một đám người chạy thẳng vào.
Bởi vì quá nhiều người, một số người phía trước bị đè lên.
Diệp Thiên Dật: ???
CMN hắn ngơ luôn rồi!
Cái quái gì thế?
“Diệp Thiên Dật, ta đến khiêu chiến ngươi!”
“Ta đến khiêu chiến ngươi, ta đến trước!”
“Ta đến trước! Không được giành với ta!”
Trong nhất thời, những người kia đều liều mạng xông lại chỗ này.
Diệp Thiên Dật: ???
Giờ phút này, Diệp Thiên Dật cũng đã hiểu người lúc nãy nói không kịp là có ý gì.
Thì ra.... đằng sau còn có nhiều người như vậy sao...?
Chỉ trong chốc lát, chỗ ở cực kì rộng lớn của Diệp Thiên Dật đã lấp đầy người!
Ngay từ đầu, Diệp Thiên Dật cho rằng hơn trăm người đã là rất nhiều rồi.
Xem ra Diệp Thiên Dật đã xem thường bọn họ rồi.
Tất cả cộng lại phải có hơn ngàn người chứ ít!
Tuyệt đối là hơn ngàn người!
Hơn nữa, đây là mới sáu giờ thôi, còn nếu cả một ngày thì sao?
Cái đệt!
“Ta nói này, các ngươi điên rồi sao? Khiêu chiến cũng không đến mức như vậy chứ..!”
Diệp Thiên Dật bối rối hỏi.
“Bớt nói nhảm đi, Diệp Thiên Dật, mau tới tiếp nhận khiêu chiến của ta!”
Một gã thiếu niên chỉ vào Diệp Thiên Dật rồi nói lớn tiếng.
“Đấu với ta! Đấu với ta!”
“Với ta! Diệp Thiên Dật, nếu ngươi là đàn ông thì đấu với ta.”
Đám người kia giống như là một đám đang giành giật mua đồ giảm giá ở siêu thị. Diệp Thiên Dật sợ ngây người.
Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng.
Mẹ nó, cái này cũng quá khoa trương rồi đó?
Thực ra, Diệp Thiên Dật cũng có thể nghĩ ra, chỉ là hắn đã đánh giá thấp sự nhiệt tình của bọn họ quá rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận