Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1910: Một đám tiểu nhân

Đúng!
Hắn chính là cảm giác mình đang thăm dò hắn!
Bởi vì, ở trong góc nhìn người khác, mặc dù nàng đã nói có thể hợp tác, hỏi hắn có tấm thứ 3 không, hắn hoàn toàn có thể hiểu là nàng đang thăm dò hắn, nếu như hắn nói có, hoàn toàn có một khả năng chính là... sẽ bị giết, sau đó nàng hoàn toàn có thể cướp đi 2 tấm của hắn.
Nàng có thể hiểu.
Sau đó Lam Băng Tâm nói: “Anh Diệp, ta cũng không biết nên nói với ngươi như nào, ta chỉ có thể nói, ta không có âm mưu khác, chuyện này, cả thiên hạ chỉ có ngươi và ta biết, tấm thứ 4 này ta biết, ngay cả cha mẹ ta bọn họ cũng không biết.”
Diệp Thiên Dật: “...”
“Lam cô nương, ta không vì lo lắng cái gì mà lừa ngươi, ta thật sự không có cuộn giấy da dê thứ 3, nếu như ta có, ta cũng hi vọng có thể đi tìm kiếm Linh Hồn Pháp Tắc cùng ngươi, đáng tiếc, ta thật sự không có.”
Diệp Thiên Dật nhún nhún vai.
Lam Băng Tâm nhíu chặt mày.
Lẽ nào là thật?
Không! Không chắc chắn.
“Ngươi nhìn đi, ta đến cả mấy thế lực Thiên Hoàng Cung, Thiên Vực Thương Khung cũng dám trêu vào, đều có thể không cho bọn họ mặt mũi, ta cần kiêng sợ ngươi sao? Ta thật sự không có cuộn giấy da dê.”
Lam Băng Tâm: “...”
Nhưng hình như hắn nói cũng có lí.
Nhưng hình như cũng không thể tin hoàn toàn.
“Vậy được thôi.”
Diệp Thiên Dật đã nói như vậy rồi, Lam Băng Tâm cũng không thể nói gì.
“Chúng ta giữ lại một cách liên lạc, thế nào?”
Lam Băng Tâm hỏi.
“Không có cách liên lạc.”
Diệp Thiên Dật lắc lắc đầu.
Nàng nhíu mày.
Diệp Thiên Dật thật sự không có, hắn không làm.
“Như vậy sao?”
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Ngươi cho ta cách liên lạc của ngươi đi, cái này ngươi cầm lấy.”
Sau đó Diệp Thiên Dật đặt cuộn giấy da dê này lên bàn.
“Ngươi đây là ý gì?”
Diệp Thiên Dật nói: “Ý là, ta thật sự không có cuộn giấy da dê khác, ngươi cầm lấy đi, nếu như có một ngày ta có thể tìm thấy tấm thứ 4, ta sẽ liên lạc với ngươi, nếu như không tìm thấy, thì ngươi cứ cầm đi.”
Bởi vì Diệp Thiên Dật nghĩ một lát, thật ra bây giờ chỉ thiếu một tấm, tấm này ở trong tay mình cũng không có ý nghĩa gì, lỡ như có thể gặp được thì sao? Nếu như không gặp được, một tháng Diệp Thiên Dật đã phải rời khỏi rồi, hắn cũng không có cách gì.
“Hiểu rồi.”
Lam Băng Tâm cũng không từ chối, sau đó một cỗ sương mù đen bay vào trong vòng tay Minh Thần của Diệp Thiên Dật.
“Đây là Minh Thần điểm đấu giá của cuộn giấy da dê này, ngươi hãy nhận lấy.”
Diệp Thiên Dật cũng không từ chối.
“Đây là cách liên lạc của ta.”
Sau đó nàng viết một tờ giấy đưa cho Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật nhận lấy.
“Vậy chúng ta sau này gặp lại!”
Lam Băng Tâm muốn quay người, đột nhiên nhớ đến cái gì, sau đó nói với Diệp Thiên Dật: “Ngươi cẩn thận một chút, các thế lực lớn có lẽ sẽ ra tay với ngươi.”
“Ừm.”
Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
“Sau này gặp lại!”
Nàng hơi hơi cúi người với Diệp Thiên Dật sau đó đi ra ngoài.
Lâm Nhược Nhược nhút nhát đi vào.
“Cậu chủ...”
“Không sao, ngươi ngồi nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng!”
...
“Cô chủ, hắn không bán Huyết Thần Thạch phải không?”
Lão giả hỏi.
Lam Băng Tâm gật gật đầu: “Ừm.”
Thật ra nàng thậm chí không nhắc đến Huyết Thần Thạch.
Chỉ là thật không ngờ, hắn lại cho mình cuộn giấy da dê này rồi.
Không hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi.
“Bác Phúc, sai vài người bảo vệ hắn.”
Lam Băng Tâm nói.
“Hả?”
Lão giả kia hơi ngây ra.
“Cô chủ, cô đang đùa sao?”
Bọn họ không ra tay với hắn đã là tận tình tận nghĩa rồi, còn muốn giúp hắn? Cái này?
“Không.”
Lam Băng Tâm lắc lắc đầu: “Bác cứ làm theo lời ta đi.”
Có thể đạt đến hiệu quả như thế nào, nàng cũng không biết.
Chỉ là nàng cảm thấy, có thể giúp hắn một ít, cũng coi như là một chút tâm ý của mình.
Nếu như đến mức có thể hoàn toàn giúp hắn, vậy cũng là không thể nào!
Nếu như chỉ là một thế lực muốn giết hắn thì nàng còn giúp được, nhưng, có thể trên mười mấy thế lực đều sẽ ra tay, vậy nàng cũng chỉ có thể giúp hắn một chút trong việc thu hút vài sự chú ý, để hắn có thể dễ chạy trốn hơn!
Nhưng mà, nhìn dáng vẻ của hắn hình như rất tự tin, có lẽ cũng sẽ không có trở ngại gì lớn?
Mà một bên khác, những người khác đều đang đợi Diệp Thiên Dật rời khỏi đây, dù sao cũng không thể ra tay ở đây, mặc dù là Ngũ Trọng Thiên, nhưng một khi truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của bọn họ!
Thời gian chậm chậm trôi qua...
“Kì lạ, người này vẫn chưa đi sao?”
Những người đó không nhìn thấy có người rời khỏi phòng riêng kia.
Bọn họ còn chưa đi sao?
Đã mấy tiếng rồi.
Được!
Ngươi đã nghĩ đến điều này, không dám đi, vậy tại sao lúc đó ngươi còn dám làm như vậy?
“Quả thật không được nữa thì chúng ta dùng không gian trực tiếp đưa bọn họ ra bên ngoài đi, cứ đợi như vậy cũng không phải cách hay.”
“Không được, một khi dùng không gian, mọi người đều biết, bọn họ cũng có thể khoá điểm rơi, đến lúc đó... khó tránh khỏi lại là một trận hỗn chiến giữa các thế lực lớn chúng ta!”
“Người của Linh Lung hải này cũng không đi, xem ra không lấy được Huyết Thần Thạch đến tay, bọn họ cũng định ra tay rồi!”
Bọn họ lại đợi!
“Không được! Không đợi nữa! Ra tay đi!”
Sau đó người của Thiên Hoàng Cung sử dụng sức mạnh không gian, chuyển cả phòng riêng đến một điểm rơi nào đó mà bọn họ đã chuẩn bị xong, hơn nữa, điểm rơi này bọn họ đã thiết lập xong mai phục, tất cả đều đã làm tốt chuẩn bị rồi!
“Ra đây đi! Đừng trốn nữa!”
Hoàng Trường An hét một tiếng, sau đó một ngọn lửa mạnh thổi qua đó, cả phòng riêng trực tiếp nổ tung!
Mà bên trong...
Trừ mấy cái bàn và ghế dài ra, không có người!
“Cái gì!?”
Nhìn thấy cảnh này, toàn bộ bọn họ đều sững sờ!
“Có chuyện gì vậy? Người đâu? Người đâu?”
Bao gồm cả người của những thế lực đằng sau khác đã giả trang xong đến bên này cũng không thấy người, một đám sững sờ.
“Người đâu? Người đi đâu rồi?”
“Cái gì? Chạy rồi? Làm sao có thể? Bọn họ làm sao có thể chạy được?”
“Kì lạ, kì lạ quá, tại sao lại chạy rồi? Rõ ràng không giải phóng bất kì linh lực nào, rốt cuộc bọn họ chạy thế nào chứ?”
“Mẹ nó!”
Hoàng Trường An cáu chửi một tiếng.
Bọn họ đều bị chơi rồi!
Toàn bộ bọn họ bị gã khốn nạn kia chơi rồi!
Bọn họ cho rằng, không có bất kì linh lực nào dao động, thì chứng tỏ người không thể thông qua cách nào khác rời khỏi phòng riêng kia!
Sự thật có lẽ cũng là như vậy!
Nhưng không!
Bọn họ chính là cứ như vậy biến mất không thấy nữa! Hơn nữa có thể đã rời khỏi đó từ rất sớm rồi!
Mà bọn họ còn ở đó đợi, ở đó âm mưu.
Mẹ nó!
Tiểu nhân!
Một đám tiểu nhân!
“Tìm cho ta! Tìm cho ta! Phong toả Ngũ Trọng Thiên, xếp hàng kiểm tra người đi qua, chỉ cần bọn họ còn có ở Ngũ Trọng Thiên, ta không tin không tìm được bọn họ!”
“...”
Chung quy Minh Giới này cũng là một thời đại khoa học kĩ thuật, tìm người đơn giản hơn gấp vạn lần so với thời đại không có khoa học kĩ thuật kia!
Mà giờ phút này, Diệp Thiên Dật đang cùng Lâm Nhược Nhược đi trên một con phố nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận