Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1722: Không thể để hắn làm màu.

Không phải là....
Diệp Thiên Dật sờ sờ chóp mũi.
Tại nơi này mà xuất hiện trường hận ca, thủy điệu ca đầu, kỳ thực Diệp Thiên Dật cũng không kinh ngạc lắm.
Rốt cuộc, người đi lên từ hạ vị diện cũng không tính là ít.
Nhưng người biết tới hai bài thơ này nhất định không nhiều, đồng thời trong thời gian ngắn như vậy, người nhận ra được lại càng ít.
Thậm chí Diệp Thiên Dật còn có một loại cảm giác, sẽ không phải là người quen chứ?
Nói không chừng là một cô gái nào đó?
Họa Thủy?
Vậy nếu không phải là người quen, Diệp Thiên Dật chỉ hy vọng hai bài thơ này sẽ không bị đạo nữa, nếu không Diệp Thiên Dật sẽ rất tức giận.
Thật lười biếng!
Chỉ lão đây có thể đạo, các ngươi muốn đạo, vậy ngàn vạn lần đừng để lão đây biết được, lão đây mà biết được nhất định sẽ không tha.
Mấu chốt chính là, ngươi là vì truyền bá thì không tính.
Gần trăm người tiến vào, nháy mắt làm cho bầu không khí trở nên náo nhiệt trở lại.
Còn Diệp Thiên Dật ôm Đoan Mộc Huyên, khiến người khác càng chú ý hơn.
Chủ yếu là Đoan Mộc Huyên cũng quá đẹp.
Từ bên kia, Từ Trí Minh quan sát hết một màn này!
Không phải là... Thật to gan!
Đây là cái trường hợp gì?
Các ngươi thân mật cũng thôi đi, nhưng các ngươi làm vậy cùng bọn tiểu bối tiến vào, ôm ấp như thế là có ý gì?
Sau khi tới đã ôm eo gì kia còn chưa tính, ngươi này còn ôm con gái người ta từ eo trở lên, phải chăng hơi càn rỡ?
Đúng là sẽ làm mọi người thật khó chịu, nhưng dường như cũng không thể nói gì, vì hội thơ cũng đâu có quy tắc không được ôm ấp nhau đâu, chỉ đơn thuần là khó chịu thôi.
Tần Hạo dĩ nhiên đã gặp qua Diệp Thiên Dật, nhưng Diệp Thiên Dật dịch dung, nên hắn cũng không nhận ra được!
Sau đó hắn nhìn thấy Đoan Mộc Huyên thì mắt cũng tự nhiên sáng lên.
Nhưng không quan trọng, mục đích của hắn cũng không phải là tán gái, hắn cần một người có bối cảnh lớn! Hơn nữa, luận giá trị thì ai sánh bằng vị Nữ hoàng này?
“Bái kiến các vị tiền bối, bái kiến Nữ hoàng bệ hạ.”
Mọi người đều hành lễ, Diệp Thiên Dật cũng buông lỏng Đoan Mộc Huyên rồi thi lễ.
Một màn này làm cho mọi người cảm thấy thật vừa lòng, ít nhất không có càn rỡ như vậy, chính là bớt đi chút chú ý.
“Nếu đều tới đây, vậy các vị hãy cùng nhau thưởng thức hai bài thơ này, nếu có thể thì nêu cách nhìn của các ngươi."
Kiếm Nam Sơn đọc một câu.
Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua.
Con mẹ nó!
Còn có một vài người quen ở nơi này.
Kiếm Nam Sơn của Linh Kiếm điện, biết lão đầu kia, còn có tôn tử của hắn Kiếm Vô Thiên.
Chờ chút!
Con mẹ nó!
Hoàng Liên?
Nàng cũng tới?
Diệp Thiên Dật nuốt một ngụm nước miếng nhìn Hoàng Liên ngồi chỗ cao quý kia.
Hoàng Liên nhiều lắm cũng chỉ liếc nhìn Diệp Thiên Dật cùng Đoan Mộc Huyên một cái, bởi vì bọn họ có điều khiến nàng chú ý, ngoài ra cũng không có gì, không nhận ra Diệp Thiên Dật.
“Này, ngươi không nói cả Nữ hoàng bệ hạ cũng tới.”
Diệp Thiên Dật có chút sợ hãi.
Cho dù hắn và Hoàng Liên không phải quan hệ nam nữ, nhưng một khi bị bại lộ thì tuyệt đối không phải chuyện gì tốt, điểm mấu chốt nhất chính là, chỗ đó đã đụng rồi, nàng có khó chịu hay không?
May mắn mà hắn đã dịch dung.
“Không nói à?”
Đoan Mộc Huyên trừng mắt nhìn Diệp Thiên Dật.
“Không.”
“Nếu vậy thì Nữ hoàng bệ hạ tới ngươi sợ cái gì?”
Đoan Mộc Huyên khó hiểu hỏi.
“Ừmmm.”
Diệp thiên dật sờ sờ chóp mũi.
Tin tức của Diệp Thiên Dật và Hoàng Liên, Đoan Mộc Huyên vẫn chưa biết, tin tức loại này nàng cũng không muốn chủ động tìm hiểu, thứ hai nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, tin tức của nàng không nói tới cái này, thứ ba.... những người tham gia bữa tiệc đó sẽ có rất ít người tiết lộ tin tức này ra ngoài.
Tiết lộ ra ngoài, rất có thể sẽ chọc tới Nữ hoàng, bởi vì khó có thể nói là thật hay giả, thứ hai sẽ chọc tới Mặc Bạch của Thần Cơ Môn.
“Không sao, không sao, chỉ là chưa từng nhìn thấy mấy nhân vật tầm cỡ như vậy.”
Diệp Thiên Dật xấu hổ nói.
Sau đó, Diệp Thiên Dật hỏi: “Ngươi muốn tới nơi này là để gặp vị đại nhân vật nào?”
“Uhm, Vô Tâm đại sư.”
Đoan Mộc Huyên nhìn về phía chỗ Vô Tâm đại sư ngồi.
“Hòa thượng?”
"Cường giả của Vạn Phật Sơn, ngươi chắc là biết Vạn Phật Sơn chứ?
Diệp Thiên Dật gật gật đầu: “Biết, ngươi tìm cường giả của Vạn Phật Sơn để làm gì?"
“Liên quan tới Tiểu Tiểu.”
Đoan Mộc Huyên nói.
“Vậy à….?”
Diệp Thiên Dật trầm ngâm một chút.
“Ngươi đã nghĩ ra cách gì chưa?”
“Đại khái, xem xem có hiệu quả không.”
Đoan Mộc Huyên nói.
Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
"Ngươi có bao nhiêu người theo đuổi?"
Diệp Thiên Dật hỏi một tiếng.
“Một hai chục gì đó.”
Diệp Thiên Dật: “….”
“Chết tiệt! Thế này lượng công việc hơi nhiều nha.”
“Bọn họ cũng không chắc đều tới bắt chuyện.”
Đoan Mộc Huyên nói.
“Hừ, được thôi.”
Sau đó, bọn họ nhìn về phía hai bài thơ kia.
“Thơ từ này quả thực kinh động trời xanh, quá tuyệt! Thật sự quá tuyệt!”
“Đúng vậy, đã lâu lắm rồi ta không thấy bài thơ nào tuyệt vời như vậy, quá khủng khiếp rồi.”
Những người ở trong đều kinh hãi than.
Thứ nhất, bài thơ quả thật tuyệt vời, thứ hai, bọn họ đều nhận định đây là kiệt tác của vị lão đại nào đó ở đây, cho nên khẳng định không vấn đề.
“Quả thực rất hay.”
Đoan Mộc Huyên nhìn thấy hai bài thơ nhịn không được cảm thán một tiếng.
Diệp Thiên Dật bên cạnh cười cười.
Tất nhiên là hay rồi.
Hắn không đạo những bài thơ bình thường, những bài thơ bình thường nghe nhiều sẽ thuộc, cũng không chắc khoa trương tới bậc này.
Lấy Trường Hận Ca làm ví dụ, Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị phải mất hơn một năm mới viết xong, cứ như vậy, không biết bài thơ đã được nghiền ngẫm, trau chuốt bao nhiêu lần, đạt trình độ bậc này là không thể nghi ngờ.
“Các vị thấy thế nào?”
Kiếm Nam Sơn cười cười nói.
“Làm mọi người chấn kinh rồi, không biết là của vị tiền bối nào làm ra.”
Hà Vũ tài tử cung kính thi lễ nói.
Trong những dịp như vậy, nếu có cơ hội thể hiện thì nhất định phải thể hiện, nếu có cơ hội nói thì nhất định phải nói, có bao nhiêu người, thì bấy nhiêu khát vọng, ai quan tâm ngươi đạt được bằng cách nào? Vậy tự bản thân phải thể hiện mới được.
“Ha ha ha, không phải là lão đại nào sáng tác, mà là của vị tiểu huynh đệ này.”
Kiếm Nam Sơn vỗ vỗ bả vai Tần Hạo bên cạnh mỉm cười nói.
“Cái gì?”
Mọi người nhìn Tần Hạo khiếp sợ.
Ở đại lục này Tần Hạo cũng không có danh tiếng gì, bởi vì cơ bản hắn không thường lui tới trừ một số ít trường hợp, nhất là lại gặp Diệp Thiên Dật, nên thật tình không ai biết hắn.
Tần Hạo rất hưởng thụ loại ánh mắt này, loại cảm giác chúng tinh phủng nguyệt này.
Đáng tiếc, hắn quả thật có rất ít cơ hội như vậy.
Diệp Thiên Dật nhìn Tần Hạo cũng là vì thế.
Gì?
Nhìn thấy hắn, Diệp Thiên Dật nhận ra ngay.
Này không phải là đại sư huynh Tần Hạo của Thiên Hồ Sơn sao?
Ở nơi này cũng có thể gặp được?
Cái đệt!
Đúng thật không biết xấu hổ, đi ăn cắp thơ rồi nói là mình làm?
Này, tuy rằng Diệp Thiên Dật cũng là người như vậy, nhưng nếu để Diệp Thiên Dật gặp được, Diệp Thiên Dật có thể để hắn làm màu như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận