Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 363: Chúc hai vị có giấc mơ đẹp nhé

Dịch: Cỏ Dại Team
Nghe thấy hai chữ "giấc mơ" này, hai người đều nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật sau đó nói: "Haiz... quên đi, không nói nữa."
"Nói đi!"
Hai người đồng thanh nói, nói xong thì cùng quay sang nhìn nhau một chút.
"Được rồi, thế nhưng... ta sợ ta nói ra, hai vị tiền bối sẽ giết ta mất."
Hoàng Nguyệt nói: "Ngươi nói đi, dù có nói cái gì, ngươi đều sẽ không sao hết."
"Quên đi quên đi, thật sự không thể nói, thật sự sẽ chết đó!"
Diệp Thiên Dật vội vàng lắc đầu nói.
"Nói đi!"
Hai người lại đồng thanh nói.
Diệp Thiên Dật nhún vai, gật gật đầu nói: "Được rồi, kỳ thực ta giấc mơ mà ta mơ... Ôi, lại nói tiếp thì khó có thể mở miệng được, có thể là do Nguyệt Thần tiền bối và Nữ hoàng bệ hạ quá xinh đẹp rồi. Giấc mơ mà ta mơ lại là hai vị tiền bối mạnh mẽ kéo ta lên giường sau đó... Aiya không được đâu, quá xấu hổ rồi, không nói đâu."
Thường Hi: ???
Hoàng Nguyệt: ???
Không phải chứ? Diệp Thiên Dật cũng mơ thấy loại giấc mơ này à?
Không đúng không đúng, có cái gì đó không đúng!
Trong đầu hai người cùng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Bản thân ác nàng mơ thấy giấc mơ này, mà tên Diệp Thiên Dật này cũng mơ thấy... Vậy thì có cái gì đó không đúng!
Trên đời này tuyệt đối không thể có chuyện trùng hợp như vậy được! Mà nếu Diệp Thiên Dật đã dám nói như thế, vậy thì đó không phải là hắn giở trò quỷ!
Cho nên nói, có người đang làm trò quỷ?
Đợi đã, đây chẳng phải là nói...
Thường Hi và Hoàng Nguyệt nhìn nhau một chút.
Các nàng chỉ biết là mình nằm mơ, trong giấc mơ có đối phương, nhưng không biết đối phương cũng mơ thấy giấc mơ này! Cho nên Thường Hi cho rằng, nếu như Diệp Thiên Dật cũng nằm mơ, như vậy nói cách khác trong giấc mơ hắn đã nhìn thấy hết Hoàng Nguyệt rồi. Mà Hoàng Nguyệt cũng cho rằng như vậy!
Có người giở trò quỷ.
"Mộng Yểm sao? Tối hôm qua ta cũng nằm mơ, tuy không phải loại giấc mơ bẩn thỉu này, nhưng nằm mơ chính là không đúng."
Thường Hi nhìn về phía Hoàng Nguyệt nói.
Hoàng Nguyệt kỳ thực cũng muốn nói rằng nàng cũng nằm mơ, nhưng trước đó đã nói với Thường Hi rằng nàng không nằm mơ rồi, cho nên lúc này không thể lại nói là mình cũng nằm mơ nữa.
"Khả năng của Mộng Yểm không lớn, năng lực của hắn cũng có thể khiến cho Nữ hoàng bệ hạ nằm mơ sao?"
Thường Hi lắc đầu: "Không biết nữa, ta cũng không chắc."
Diệp Thiên Dật quả thực là buồn cười muốn chết!
Aiya, loại cảm giác nắm toàn cục trong tay này thật là vui quá mà.
"Quên đi, đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai đại hội quần hùng sắp bắt đầu rồi. Diệp Thiên Dật, trong đại hội quần hùng, ngươi cố gắng khiêm tốn một chút."
Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ nói: "Nữ hoàng bệ hạ, các ngươi đều là những cường giả nổi danh thiên hạ, một kẻ vô danh tiểu tốt như ta muốn lên giọng cũng không lên giọng được đâu."
"Vậy là tốt nhất."
Thường Hi nói.
Diệp Thiên Dật gãi đầu một cái.
"Thế nhưng Nữ hoàng bệ hạ mang ta đi làm gì nhỉ?"
Diệp Thiên Dật không hiểu hỏi.
Để cho Diệp Thiên Dật khiêm tốn là sợ hắn gây rắc rối, dù sao ngày mai cũng có rất nhiều cường giả xuất hiện, mà đưa Diệp Thiên Dật qua đó...
Nói thật, không nói những cái khác, gương mặt này của Diệp Thiên Dật thật là lợi hại, chính bản thân nàng nhìn thấy đều sẽ có một chút cảm giác động tâm nữa là. Đây cũng có ý nghĩa là trong đại hội quần hùng, bất kể là những nữ tông chủ hay các thánh nữ khác, ấn tượng đầu tiên khi các nàng nhìn thấy gương mặt này của Diệp Thiên Dật chắc chắn sẽ không tệ!
Mà ấn tượng trong đại hội quần hùng rất quan trọng, phàm là người và thế lực tới chính là có nguyện vọng gia nhập vào một đội ngũ nào đó. Lợi ích cho ra tuy quan trọng, nhưng ấn tượng cũng rất quan trọng.
Không sai, giản đơn mà nói mục đích của việc Thường Hi đưa Diệp Thiên Dật qua chính là để hắn làm một cái bình hoa di động.
Nếu như Diệp Thiên Dật biết ý nghĩ của nàng, chắc là sẽ tức hộc máu luôn mất?
Để anh đây qua làm bình hoa?
Ta đệttttt...
"Dẫn ngươi đi tự khắc có công dụng." Thường Hi nói xong liền đi ra ngoài.
Hoàng Nguyệt cũng không muốn cùng Diệp Thiên Dật ở lâu thêm một giây nào nữa, cũng đi ra ngoài.
Diệp Thiên Dật gãi đầu một cái.
"Vậy chúc hai vị tiền bối có giấc mơ đẹp nhé." Diệp Thiên Dật nói.
Câu nói này xong, hai người đều hơi loạng choạng một chút.
Đêm khuya, Diệp Thiên Dật ở trong một căn phòng trên Thiên Chi Đảo, đương nhiên là căn phòng mà thuộc hạ của Thường Hi sắp xếp cho hắn.
"Tạo mộng, Thường Hi!"
"Tạo mộng, Hoàng Nguyệt!"
"Tạo mộng, thần tiên tỷ tỷ!"
"..."
Không sai, Diệp Thiên Dật lại tạo mộng cho các nàng, vẫn là loại giấc mơ đó, chỉ có điều là đổi cảnh tượng, đổi tình tiết một chút...
"Hì hì, anh đây không tin là cho các ngươi mơ bảy ngày mà các ngươi vẫn chịu nổi?"
Qua hai tiếng, Diệp Thiên Dật cảm thấy gần đủ rồi, sau đó lặng lẽ chạy ra khỏi gian phòng của mình.
Hắn đang lựa chọn xem nên đi tới phòng của ai, Hoàng Nguyệt hay Thường Hi...
Suy nghĩ một chút, Thường Hi thì có rất nhiều cơ hội, ít nhất thì vẫn còn bảy ngày trị liệu phải làm lại từ đầu nữa. Cho nên căn bản không thiếu cơ hội, vậy thì là Hoàng Nguyệt rồi!
Đường đường là Nguyệt Thần đó!
Có thể mấy ngày nay nhìn thấy nàng cảm thấy khá bình thường. Đó là bởi vì nàng ở cùng một chỗ với bạn tốt của nàng. Ngươi nhìn lại một chút khi nàng xuất hiện với thân phận Nguyệt Thần trước mặt những người khác hoặc là người đời, đó tuyệt đối là một loại cảm giác khác!
Mỗi lần thấy nàng đều sẽ nghĩ tới tiểu Tiên Nhi của mình...
Ừm, hiện tại Hoàng Nguyệt này chắc chắn đã rất cô đơn rồi, dù sao đã nằm mơ hai tiếng rồi đấy, hắn lúc này mà xuất hiện... Đệch! Vậy đơn giản là quá vô địch rồi!
Cạch ——
Theo đó Diệp Thiên Dật nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng của Hoàng Nguyệt ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận