Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1919: Cậu chủ, ngươi quá xấu xa rồi

Hoàng Trường An xoa tay đi vào!
Sau đó...
Hắn nhìn thấy cánh hoa hồng đầy đất, còn có ánh đèn trong cả căn phòng tỏ ra hơi kiều diễm, sau khi đi vào, nhìn thấy một bóng người đang nằm trên giường.
“Khụ khụ--”
Hoàng Trường An ho khan một tiếng.
Diệp Thiên Dật đang giả nữ nhìn qua.
“Anh Hoàng đến rồi.”
“Ừm.”
Hoàng Trường An gật gật đầu.
“Anh Hoàng đi tắm gội trước đi, nước đã chuẩn bị xong rồi.”
Diệp Thiên Dật giả giọng nữ nói.
“Khụ khụ--”
Hoàng Trường An lại ho một tiếng.
“Cô Diệp, thứ ta muốn là tình duyên từ trong lòng.”
Hoàng Trường An còn giả vờ giả vịt nói một câu.
Diệp Thiên Dật cười thềm trong lòng.
Con m* nhà ngươi ấy.
“Tiểu nữ quả thật là cam tâm tình nguyện, nếu không cũng sẽ không chủ động...”
“Ừm.”
Hoàng Trường An gật gật đầu.
“Vậy ta đi tắm đây.”
Hoàng Trường An nói xong cởi quần áo, đúng vậy! Là loại cởi hết sạch.
Dù sao Diệp Thiên Dật cũng không nhìn, rất buồn nôn.
Sau đó Hoàng Trường An đi vào phòng tắm.
Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng nước chảy rào rào.
Đối với hắn mà nói, bản thân hắn chính là ưu việt, hơn nữa rõ ràng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, vì vậy hắn sẽ không rất rụt rè ở đây, cởi thẳng quần xuống là được rồi.
Không sao cả.
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn chồng quần áo ở trên bàn kia, còn có đồng hồ, còn có... nhẫn không gian Hoàng Trường An tháo xuống từ trên tay.
Bình thường thì tắm mọi người cũng hay tháo nhẫn không gian, nhưng cũng phải xem thói quen nữa, có người không nào, nhưng một phần mà nói tắm rửa đều ở nơi tương đối riêng tư, nếu như yên tâm đều sẽ tháo ra.
Mà Hoàng Trường An là tuyệt đối yên tâm!
Hắn căn bản chưa từng nghĩ nhẫn không gian của mình đặt ở đó sẽ có vấn đề gì, một chút vấn đều cũng không có, có người trộm sao? Vậy người duy nhất có thể trộm chính là ‘cô Diệp’ rồi, nàng sẽ trộm sao? Nàng sẽ không trộm!
Nàng đơn thuần biết bao, hơn nữa cũng không có bối cảnh gì, bây giờ yêu hắn muốn chết, thậm chí còn muốn dâng hiến cho hắn, Hoàng Trường An hiểu rõ, cô Diệp chắc chắn hiểu rõ hơn, đi theo Hoàng Trường An hắn, cả đời này tuyệt đối không cần lo nghĩ cái gì! Vì vậy Hoàng Trường An chắc chắn xác định nàng đã nghĩ kĩ rồi.
Nice!
Bay lên rồi bay lên rồi!
So với trong tưởng tượng của hắn còn sớm hơn 2 ngày.
Diệp Thiên Dật vươn tay, nhẫn không gian kia lập tức xuất hiện trong tay hắn, sau đó Diệp Thiên Dật chuyển hết đồ bên trong sang nhẫn không gian của mình, sau đó đặt nhẫn không gian đã trống không kia của hắn về chỗ cũ.
Qua một lát, Hoàng Trường An kia cầm một chiếc khăn tắm, vừa lau người vừa đẩy cửa đi ra.
“Cô Diệp.”
Hoàng Trường An vứt khăn tắm sang một bên, sau đó đi đến bên giường, rồi ngồi lên trên.
Diệp Thiên Dật dịch dịch sang một bên khác.
Mẹ nó!
Loại cảm giác này buồn nôn quá!
Lẽ nào, lúc mình lên giường của mấy cô nàng kia, các nàng cũng là loại cảm giác này sao?
Không không không, chắc chắn không phải!
Bởi vì mình là đàn ông, đối phương cũng là đàn ông mà.
Sau đó Hoàng Trường An chui vào trong chăn, ngay lúc chui vào trong chăn, hắn đã muốn động chân động tay với Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật lại dịch sang bên kia, sau đó nói:
“Ta... ta hơi căng thẳng.”
Hoàng Trường An thấy không có vấn đề gì cả, căng thẳng không phải rất bình thường sao.
“Không sao, chúng ta cứ từ từ.”
Hoàng Trường An an ủi.
Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
“Ta sẽ rất nhẹ nhàng.”
Hoàng Trường An tiếp tục nói.
Diệp Thiên Dật lại gật gật đầu.
Sau đó Hoàng Trường An thử dùng chân nhích lại gần Diệp Thiên Dật trong chăn, dần chạm đến chân của Diệp Thiên Dật, sau khi chạm đến, Diệp Thiên Dật cũng không có phản ứng gì.
Mặc dù hơi có cái gì đó, nhưng không sao cả, bởi vì... tiếp theo chính là lúc Diệp Thiên Dật khiến tên này tức chết.
“Thật hạnh phúc, chăn mềm mại, giường mềm mại, còn có chân... mềm mại...”
Không thích hợp!
Không thích hợp!
Hoàng Trường An đột nhiên cảm thấy không thích hợp!
Nhưng cái gọi là không thích hợp của hắn là kì lạ, mà không phải nghi ngờ thứ gì, bởi vì hắn hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
Hoàng Trường An vốn cho rằng chạm đến chân của Diệp Thiên Dật sẽ vô cùng sảng khoái, sau đó hắn còn cọ cọ.
Nhờ cọ cọ nên mới thấy hơi không hợp lí.
Hắn kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Dật.
“Cô Diệp, chân của nàng là chuyện gì vậy... tại sao... nhiều lông như vậy?”
Chính là...
Chân của con gái không phải là trơn trơn mềm mềm sao? Tại sao cái chân mình cọ bây giờ không đúng lắm...
Giống như... giống như là... chân của đàn ông vậy?
“Đó chắc chắn là nhiều lông rồi.”
Lúc này Diệp Thiên Dật nói một câu.
Mà một câu này, Diệp Thiên Dật dùng là giọng mình.
Hoàng Trường An sững sờ, hắn nhìn Diệp Thiên Dật.
“Bởi vì ta là đàn ông mà.”
Miệng Diệp Thiên Dật hơi cong lên, lộ ra một biểu tình nghiền ngẫm, chế giễu, vui sướng khi người gặp hoạ, chuẩn bị xem trò vui.
Sau đó... Diệp Thiên Dật biến diện mạo của mình thành lúc đầu.
Hoàng Trường An: ???
Cả người hắn hoàn toàn ngốc ở đó.
“Ngươi! Ngươi ngươi ngươi!”
Hoàng trường An mắt trợn lớn.
Ngay lúc đó hắn hoàn toàn sụp đổ triệt để rồi!
Tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được loại cảm giác này!
Vốn dĩ là mĩ nữ bản thân rất thích, khiến cả ‘thằng em’ của mình cũng ngỏng đầu dậy, mĩ nữ mà bản thân ân cần điên cuồng, vốn dĩ cho rằng sắp được làm chuyện âu yếm, sau đó lắc mình một cái, hắn biến thành một người đàn ông...
Một người... đàn ông!
Tâm trạng bùng nổ không nói, cả người cũng cảm thấy buồn nôn, muốn nôn rồi!
“Anh Hoàng có hài lòng với món quà này không?”
Ngay lúc đó Diệp Thiên Dật kéo giãn khoảng cách, đứng ở đó miệng nhếch lên nhìn Hoàng Trường An.
“Đồ khốn nạn!”
“Ha ha ha—”
Diệp Thiên Dật cười lớn!
Là cười vô cùng lớn không kiêng sợ gì.
Sảng khoái!
Loại cảm giác này thật sảng khoái!
Cảm giác này sảng khoái hơn giết một người nhiều, làm cho một người ghê tởm, tức giận đến chết mất.
Ha ha ha!
“Vậy sau này chúng ta có cơ hội thì gặp lại nhé.”
Diệp Thiên Dật nhếch miệng, sau đó bóng dáng biến mất ở chỗ cũ, đến cả Lâm Nhược Nhược đang đợi Diệp Thiên Dật ở ngoài cũng biến mất.
“Aaa!!!”
Hoàng Trường An ngơ ra mấy giay sau đó sụp đổ gào thét.
Một tiếng thét này kinh thiên động địa, vốn là một buổi tối cực kì yên tĩnh, đã trực tiếp bùng nổ!
Căn phòng bên cạnh...
“Cô chủ... cái này??”
Tiểu Ngọc nghe thấy âm thanh này thì sững sờ, đáng sợ quá! Đây là đã xảy ra bao nhiêu chuyện tuyệt vọng mới có thể phát ra âm thanh như vậy.
Trên dung mạo tuyệt mĩ kia của Lam Băng Tâm hiện lên một nụ cười.
Nàng đại khái đã đoán ra, vì vậy nàng cũng biết lúc này Hoàng Trường An đang cảm thấy buồn nôn, ghê tởm tới mức nào.
“Đáng đời, chúng ta cũng đi thôi.”
...
“Hi hi—cậu chủ, ngươi cũng quá xấu xa rồi.”
Lâm Nhược Nhược quả thật là không nhịn được cười, hai người đã đi đến Thông Thiên Trụ tới Thất Trọng Thiên rồi.
Hoàng Trường An kia không theo kịp nữa! Dù có thông báo kịp, người cũng không kịp qua đây, mà Diệp Thiên Dật sớm đã chuẩn bị xong truyền tống trận rồi.
Diệp Thiên Dật cười cười: “Vậy sao?”
“Vâng, ước chừng sau này hắn nhìn thấy cô gái nào cũng sẽ có ám ảnh trong lòng.”
“Vậy thì đúng rồi.”
Diệp Thiên Dật nhếch miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận