Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 2015: Uy hiếp của Mặc Bạch.

Không thể tưởng tượng nổi!
Thực sự là linh hồn của một người có thể bị mắc kẹt ở Minh Giới, nơi mà chỉ có người chết mới có thể vào, và sau đó.... còn có thể đi ra ngoài?
Thật không bình thường!
Thực sự không thể nghĩ nổi làm sao điều này có thể xảy ra!
Nhưng đây là sự thật! Sự thật xảy ra ngay trước mắt.
Gia Cát Văn cảm thấy như vậy. Hắn nghĩ việc này không có khả năng xảy ra trên một người khác, nhưng đối với Diệp Thiên Dật thì hoàn toàn có thể. Mà sự thật thì đúng là như vậy.
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Bạch Hàn Tuyết cuối cùng cũng thoát được khỏi nụ hôn của Diệp Thiên Dật, đỏ mặt đẩy Diệp Thiên Dật ra.
“Ta... ta đi chuẩn bị một số thứ.”
Bạch Hàn Tuyết nói xong thì thẹn thùng chạy đi.
“Đều là vợ chồng rồi mà còn thẹn thùng.”
Diệp Thiên Dật cười nhìn theo bóng dáng nàng. Bạch Hàn Tuyết không nói một lời, chạy thật nhanh. Thật là, xấu hổ chết đi được! Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, aa!
“Diệp ca!”
Lúc này, Ngô Nhất và Gia Cát Văn từ phía sau đi tới. Diệp Thiên Dật vỗ vai hắn.
“Gần đây thế nào?”
“Ha ha ha, rất tốt, nhưng mà Diệp ca, làm sao mà ngươi đi ra được?” Ngô Nhất kích động hỏi.
“Đương nhiên là có cách.”
“Trâu bò! Thực sự là trâu bò! Xem ra là Diệp ca đã nghĩ đến điều này từ trước, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi?”
Ngô Nhất giơ ngón tay cái lên với Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật cười cười:
“Tâng bốc ta quá rồi đó.”
Ngô Nhất gãi đầu cười. Nhưng hắn chỉ có thể nghĩ như vậy.
“Ta chỉ biết, Diệp huynh sẽ không thể nào xảy ra chuyện đơn giản như vậy được.” Gia Cát Văn mỉm cười nhìn Diệp Thiên Dật.
“Đó là đương nhiên.”
“Cảm giác Diệp huynh mạnh lên rất nhiều.”
Diệp Thiên Dật gật đầu. Đương nhiên là mạnh lên rất nhiều, hắn hiện tại đã đạt tới Tam Hồn cảnh nhất giai rồi!
Linh hồn lực của hắn cũng thực sự rất lớn! Lại còn nhận được hai thanh linh khí lớn mạnh từ Minh Giới là Nguyệt Hoa và Linh Độ. Điều duy nhất khiến hắn phiền muộn là Lâm Nhược Nhược và Thượng Quan Vũ ở Minh Giới. Nếu có cơ hội, hắn nhất định sẽ quay lại đó.
“Đúng rồi? Đi Trấn Yêu tháp không?”
“Đi chứ, tất nhiên là đi rồi!”
…..
“Ứng huynh, không ổn, không ổn rồi!”
Tần Lạc Phong lo lắng đi tới thập nhị phong, chỗ Ứng Vô Vấn.
“Chuyện gì vậy?”
Trong tay Ứng Vô Vắn còn đang cầm một ly rượu vang, đi từ hoa viên ra hỏi.
“Không phải chỉ là vân tay thôi sao? Yên tâm đi, bản thiếu sớm đã để lại vân tay của người khác rồi. Cho dù có nghi ngờ thì cũng là nghi ngờ người khác, không thể nghĩ đến chúng ta.” Ứng Vô Vấn nhàn nhã nói, hắn không có chút hoảng sợ nào.
“Không không, ta muốn nói là Diệp Thiên Dật đã trở lại.”
“Phụt...”
Ứng Vô Vấn phun ra một ngụm rượu.
“Ngươi nói cái gì?”
Tần Lạc Phong ngồi xuống.
“Ta nói, Diệp Thiên Dật đã trở lại rồi.”
“Khụ khụ..”
Hắn lau rượu dính trên khóe môi.
“Cái gì?”
Tần Lạc Phong bất lắc đầu đắc dĩ.
“Chính mắt ta nhìn thấy! Hắn với Hàn Băng Tuyết hôn nhau trong học viện, còn có thể là giả sao?”
“Không thể nào?”
Ứng Vô Vấn nhanh chóng mở diễn đàn. Quả nhiên! Việc Diệp Thiên Dật và Hàn Băng Tuyết hôn nhau ở học viện đã trở thành điểm nóng hàng đầu trên diễn đàn. Còn có ảnh chụp, video... không thể nào giả được.”
“Làm sao có thể?”
Ứng Vô Vấn ngây ngốc hỏi lại, hắn làm việc vất vả, thậm chí là trả giá lớn như vậy, chỉ để… làm cho Diệp Thiên Dật trở về muộn vài ngày.
“Không thể nào! Theo lý mà nói cho dù Diệp Thiên Dật có thể trở về thì cũng là vài chục, vài trăm năm sau, khi đó thân thể hắn đã bị hủy, làm sao có thể...” Ứng Vô Vấn không thể tin nổi nói.
“Đúng vậy, ta cũng thấy kỳ lạ, nhưng sự thật là như thế, ván đã đóng thuyền rồi.”
Ứng Vô Vấn nắm chặt tay, hỏi: “Vì sao? Vì sao giết một người dễ dàng như vậy, mà giết Diệp Thiên Dật lại khó đến thể? Vì sao vậy?” Hắn nghiến răng nghiến lợi.
Bên kia…
Mặc Bạch đang ăn vặt trong một khách sạn năm sao, tâm trạng đang vô cùng tốt.
Hắn còn mang theo một cô em xinh đẹp.
Cô gái này cũng chỉ là người bình thường thôi, nhưng lại vô cùng xinh đẹp, là hoa hậu giảng đường. Sau đó hắn nhận được một tin tức. Tin tức này là do Ứng Vô Vấn gửi tới. Đơn giản chính là Diệp Thiên Dật đã trở lại, còn có cả ảnh chụp và video hắn với Bạch Hàn Tuyết đang âu yếm nhau. Mặc Bạch nhìn chằm chằm cái ảnh kia, vẻ mặt không thể tin nổi, theo bản năng ngay lập tức đứng bật dậy.
“Chồng ơi, có chuyện gì vậy?”
Mỹ nữ vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Mặc Bạch.
“Làm sao lại như vây? Làm sao có thể?”
Mặc Bạch nắm chặt tay!
Vì sao?
Vì sao tên Diệp Thiên Dật kia lại có thể trở về?
Rốt cuộc là làm sao mới có thể giết được hắn?
Như vậy mà hắn vẫn có thể quay trở về được, bây giờ phải làm thế nào đây?
Không được!
Phải đi giết Diệp Thiên Dật!
Diệp Thiên Dật còn sống ngày nào thì hắn không thể yên ổn ngày đấy.
Dường như mục tiêu đời này của hắn chính là giết Diệp Thiên Dật.
Chỉ cần Diệp Thiên Dật còn sống thì Mặc Bạch nhất định phải giết hắn. Hơn nữa, Mặc Bạch biết hiện tại Diệp Thiên Dật còn sống thì về sau muốn giết hắn lại càng khó! Hiện tại cảnh giới của hắn còn thấp, khả năng giết được hắn vẫn là vô cùng lớn.
…..
Yêu Hậu ở Yêu Tâm Phong sau khi biết được tin tức này thì thở phào nhẹ nhóm, ngồi thảnh thơi uống trà.
“Thằng bé này.”
Nụ cười hiếm thấy hiện trên khóe môi nàng.
Đây là nụ cười khẳng định và hài lòng đối với khả năng của Diệp Thiên Dật.
Nàng đang khen ngợi Diệp Thiên Dật.

Học viện Võ Thần
Tiêu Tích Linh nhận được một cuộc gọi.
“Alo.” Một dãy số lạ, nhưng nàng biết người gọi là ai.
“Cô Tiêu.” Đầu dây bên kia là giọng của Mặc Bạch.
“Ngươi muốn làm gì?” Tiêu Tích Linh trầm giọng hỏi.
“Sao ngươi lại cho số điện thoại của ta vào danh sách đen, làm bản tôn tìm ngươi vô cùng vất vả.”
“Giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa.” Tiêu Tích Linh nói.
“Ồ, ngươi không thể nói như vậy được, bản tôn chính là ân nhân cứu mạng của ngươi, làm sao lại nói là không có quan hệ gì?”
Tiêu Tích Linh nhíu mày: “Ta đã báo đáp ơn cứu mạng của ngươi rồi.”
“Không thể nói như vây, ta cứu ngươi một mạng, ngươi nói trả là trả được à?”
Tiêu Tích Linh trầm giọng nói: “Người đừng có mà quá đáng!”
Nàng biết Mặc Bạch muốn làm gì. Thật là vô lại! Là một tên vô lại khiến người ta ghê tởm.
“Cô Tiêu, ngươi cảm thấy như vậy quá đáng sao? Bản tôn chính là người đã cứu ngươi một mạng.”
Sau đó Mặc Bạch cười nói: “Hơn nữa, bản tôn giết Diệp Thiên Dật, ngươi trả lại cho bản tổn một ít nhân tình, đúng vậy, nhưng mà Diệp Thiên Dật đâu có chết, đây không phải là nỗi của ngươi sao? Cho nên, chúng ta không thể xem là đã báo đáp xong. Người ngẫm lại xem có đúng hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận