Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1891: Quy tắc của đại lục Minh Thần

Trên mặt vòng tay màu đen này không có thứ gì khác, chỉ có một màn hình, màn hình rất nhỏ rất nhỏ!
Ở trên màn hình này có một chữ số...
Số 0!
Một số 0 trơ trọi hiện ra ở đó!
“Có ý gì chứ?”
Diệp Thiên Dật hơi hơi trầm ngâm.
Thứ này hơi kì lạ.
Sau đó Diệp Thiên Dật quét mắt, phát hiện người xung quanh vậy mà đều có thứ này, đúng vậy! Mỗi một người đều có! Toàn bộ đều đeo ở trên cổ tay.
Không được!
Chắc chắn phải biết thứ này là cái gì.
Bởi vì đây là thứ duy nhất không thích hợp!
Chính vào lúc này...
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”
Một người đàn ông trung niên tuổi tác đại khái 40, 50 tuổi xuất hiện ở trong tầm mắt của Diệp Thiên Dật, hắn ngã ở trên đất, không ngừng dùng chân đạp lùi về sau.
Gương mặt vô cùn sợ hãi.
Mà ngay sau đó, một bóng người khác cũng đã xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Thiên Dật!
Một thanh niên nhìn có vẻ giống như mới 20 tuổi.
Hắn chậm rãi đi về phía người đàn ông trung niên đang vô cùng sợ hãi kia.
“Ha, giết cả nhà ngươi ta cũng chẳng sợ, không phải lúc đầu ông đây đụng vào con gái ngươi một chút thôi sao sao? Ngươi là cái thá gì mà dám đến tìm ông đây tranh cãi?”
Xoạt—
Nói xong, trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm, sau đó giơ kiếm lên trực tiếp chém xuống đầu người đàn ông trung niên kia.
Diệp Thiên Dật thấy thái độ của người xung quanh nhìn thấy cảnh này hình như cũng có gì không lạ, không kinh ngạc chút nào, nhiều nhất chính là có người hơi cách xa một chút, nhưng trong ánh mắt mỗi một người bọn họ đều là thản nhiên.
Sau đó...
Diệp Thiên Dật nhìn thấy một đám khói đen từ trong cổ tay của người đàn ông trung niên bị giết kia bay đến trong vòng tay trên cổ tay của người giết hắn.
Diệp Thiên Dật nhíu mày.
“Ồ?”
Hắn hình như hiểu đại khái được cái gì rồi.
Mặc dù Diệp Thiên Dật không biết trong này là cái gì, nhưng nhìn có vẻ rất có tác dụng.
“Phế vật.”
Hắn hừ lạnh một tiếng sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Sau đó xung quanh lại trở về bình thường.
“Phải hiểu rõ Minh Giới này trước đã.”
Sau đó Diệp Thiên Dật rời đi, đi đến một nơi giống như tiệm cầm đồ.
Minh Giới này là một đại lục hoàn toàn mới, thật ra chính là tương đương với một vị diện khác, giống như Chúng Thần Chi Vực, đại lục Ma Thần, to lớn không sánh được! Vì vậy, đây tuyệt đối không phải một nơi nhỏ, càng không phải một bí cảnh nhỏ!
Thời gian một tháng, thật ra Diệp Thiên Dật đến đây chính là vì thăng cấp linh hồn lực của mình, cũng không cần đi tìm hiểu nơi lợi hại hơn! Đại khái biết thăng cấp thế nào là được rồi.
Nhưng Minh Giới nằm ở một nơi khá đặc biệt, không giống với đại lục Ma Thần, nơi đó là một thế giới hoàn toàn độc lập!
Mà Diệp Thiên Dật cũng đã phát hiện, hắn ở trong Minh Giới, vẫn có thể đi dùng hệ thống, hắn chắc chắn phải mở hệ thống mới thôi, chỉ cần đợi đến 12 giờ đêm là được.
“Thiếu hiệp, có cần gì sao?”
Ông chủ tiệm cầm đồ là một ông chú, sau khi hắn nhìn thấy Diệp Thiên Dật thì rất lễ độ hỏi.
Không có cách nào, người này quá đẹp trai rồi, đẹp trai đến mức khiến hắn vừa nhìn qua đã có cảm giác người này không đơn giản.
Sau đó ánh mắt của hắn lập tức liếc đến vòng tay màu đen trên cổ tay Diệp Thiên Dật, sau khi nhìn thấy chữ số 0 trên màn hình thì hơi kinh ngạc.
“Muốn hỏi ít chuyện.”
Sau đó Diệp Thiên Dật vươn tay ra, giải phóng Phép tạo hóa, đưa một viên tinh thạch qua.
Ông chủ kia nhìn tinh thạch Diệp Thiên Dật đưa đến, không biết là thứ gì, nhưng nhìn có vẻ là một thứ đáng tiền.
Hắn cười nhận lấy, sau đó nhanh chóng rót một ly trà cho Diệp Thiên Dật.
“Mời thiếu hiệp ngồi, có gì muốn hỏi cứ hỏi.”
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Ta muốn biết chuyện của chỗ này.”
Hắn hơi ngây ra.
“Ý của thiếu hiệp là chuyện ngày hôm nay hay là??”
Diệp Thiên Dật nói: “Chuyện của Minh Giới.”
“Thì ra là muốn biết chuyện của Đại lục Minh Thần, xem ra thiếu hiệp có lẽ là vừa từ bên ngoài đến.”
Diệp Thiên Dật lắc lắc đầu: “Không nhớ nữa rồi.”
Diệp Thiên Dật đương nhiên là phải giả vờ mất trí nhớ.
“Đúng đúng đúng, vậy quả thật chắc chắn là không nhớ nữa.”
Sau đó ông chủ nói: “Chỗ này của chúng ta là Minh Giới, là nơi người chết bên ngoài đại lục sẽ đến, mỗi ngày sẽ có vô số người, yêu thú sinh linh các loại đến Minh Giới, ở bên ngoài bọn họ chết vào tuổi tác gì, sau khi vào đây sẽ giữ nguyên độ tuổi đó, có người có khi chỉ sống không đến hai năm đã bị chết, trừ khi có thể thăng cấp tu vi.”
Diệp Thiên Dật gật gật đầu không nói.
“Nếu đã đến rồi, không cần nghĩ đến bên ngoài nữa, thế giới bên ngoài này là dạng gì, đó cũng là một truyền thuyết, tóm lại những người đó nói Đại lục Minh Thần là nơi linh hồn đến, nhưng ta không cảm thấy thế, bởi vì chúng ta không phải đều là thể xác sao?”
Diệp Thiên Dật gật gật đầu: “Đúng, nói một ít tình hình của thế giới này đi.”
“Thế giới này gọi là Đại lục Minh Thần, tổng cộng có chín Trọng Thiên, chỗ chúng ta đang ở là Nhất Trọng Thiên, cũng là nơi linh lực yếu nhất, thực lực cũng yếu nhất, đa số đều là người bình thường và người từ bên ngoài vừa mới đến, mỗi một Trọng Thiên đều có vài vị Vương, tự thân mấy vị Vương này, bao gồm thế lực sau lưng bọn họ đều là người tài của Nhất Trọng Thiên này, có lẽ sau lưng họ còn có Trọng Thiên cao hơn bối cảnh lợi hại hơn.”
Cái này trái lại Diệp Thiên Dật có thể hiểu, rất đơn giản, giống như trò chơi vậy, đây là thôn tân thủ, Nhị Trọng Thiên chính là thị trấn nhỏ sau khi rời khỏi thôn tân thủ, Tam Trọng Thiên chính là thành trì nhỏ, Tứ Trọng Thiên là thành trì lớn, Ngũ Trọng Thiên chính là loại đế quốc nhỏ...
“Phải nói rằng, vận mệnh quá quan trọng đối với chỗ này của chúng ta, có người may mắn, vừa đến đã đến thẳng Ngũ Trọng Thiên, đó chính là cao hơn người một bậc, gia đình bình thường, cho dù người ta bình thường ở Ngũ Trọng Thiên, cũng tốt hơn nhiều so với Nhất Trọng Thiên chúng ta.”
“Nói điểm quan trọng, làm thế nào để đi lên?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Đi lên?”
Hắn nhìn Diệp Thiên Dật, nói: “Vậy phải cần Minh Thần điểm.”
“Chính là cái này?”
Diệp Thiên Dật nhìn vòng tay trên cổ tay mình.
“Đúng, Minh Thần điểm của thiếu hiệp bây giờ chỉ có 0, ở Đại lục Minh Thần chúng ta, Minh Thần điểm là cơ bản sinh tồn, ăn uống vui chơi, mua bán, giao dịch vân vân, chỉ dựa vào một Minh Thần điểm.”
Diệp Thiên Dật: “...”
Hắn đại khái đã hiểu rồi, Minh Thần điểm này chính là tiền.
“Làm sao để lấy được Minh Thần điểm?”
“Con đường lấy được có rất nhiều, bán đồ cho người khác, chuyển Minh Thần điểm định mức tương ứng cho người khác, làm thuê, tiền lương sẽ được trả bằng Minh Thần điểm, đương nhiên, cách đơn giản nhất chính là... giết người!”
“Giết người...”
Diệp Thiên Dật hơi hơi trầm ngâm.
“Đúng vậy! Sau khi giết người, không cần biết trong tay người bị giết có bao nhiêu Minh Thần điểm, đều sẽ bị chuyển dời sang cho người giết hắn.”
“Giết người phải chú ý cái gì?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Không cần chú ý cái gì, chỉ cần thiếu hiệp có bản lĩnh, có năng lực, nếu nguôi thích ngươi có thể giết bất kì một người nào bên cạnh ngươi, không cần biết có thù hay không, đây chính là quy tắc của Đại lục Minh Thần chúng ta, ngươi có bản lĩnh, cho dù ngươi là giết cả một thành cũng không ai nói ngươi cái gì, đương nhiên, có hai lời nhắc nhở trước, thứ nhất, không thể giết thương nhân, thứ hai, nếu như ngươi là người của Trọng Thiên cao hơn đến Trọng Thiên thấp hơn, vẫn có thể giết người, nhưng số lượng tuyệt đối không thể nhiều, giống như có một tiêu chuẩn, nếu như phá sạch thì không được.”
Hắn hơi ngừng sau đó tiếp tục nói: “Nếu không thì, sẽ rất bi thảm, nhưng thông thường mà nói cũng không có người như vậy, ví dụ một nhân vật lợi hại của Ngũ Trọng Thiên cũng sẽ không đến Nhất Trọng Thiên tàn sát, bởi vì lấy được quá ít Minh Thần điểm, cho dù hắn giết 10 vạn người bình thường trong thành cũng có thể không bằng một võ giả hơi lợi hại, vì vậy, chỉ cần không đụng đến hai điều này, ngươi có thể tuỳ ý giết người, đương nhiên, tiền đề là cũng phải chuẩn bị tinh thần bị giết ngược lại!”
Diệp Thiên Dật: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận