Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1726: là ta viết đấy

Hoàng Liên quay lại rồi.
Vô Tâm đại sư vội vàng hỏi: “Nữ hoàng bệ hạ, thế nào?”
Hoàng Liên nói : “Chưa chắc chắn, các vị cứ tiếp tục hội thơ đi.”
Nàng thực sự không chắc Diệp Thiên Dật có đến hay không.
“Ừm, cũng được.”
Sau đó Mặc Bạch nói : “Còn thật sự muốn so tài với Diệp huynh đệ, không ngờ ngoài dương cầm, Diệp Thiên Dật còn có hứng thú với thơ ca văn phú như vậy, tuổi còn trẻ thực sự khiến người ta kinh ngạc.”
Mặc Bạch vừa cười vừa nói.
Thực sự hắn đang nhấn mạnh với mọi người rằng, Diệp Thiên Dật còn trẻ, ít tuổi mà lại có nhiều thứ như thế, các ngươi không cảm thấy lạ ư?
Thực tế cũng vậy, bất luận là Tần Hạo hay Diệp Thiên Dật trước đây, bọn họ đều có chút bất thường!
Nhưng dù sao thì giờ Diệp Thiên Dật cũng là đế quân sáng giá.
“Cũng rất có khả năng này, thiên phú của một số người không bình thường, có người hai mươi mấy tuổi đã ngộ đạo rồi, còn có người hàng ngàn năm tuổi vẫn chưa hiểu được, đây chính là sự khác biệt về bản chất.”
“Có điều hai bài thơ này hay thật.”
Vô Tâm đại sư không thể không nhìn hai bài thơ này mà cảm thán.
“Đúng vậy, thực sự là lâu lắm rồi chưa từng thấy bài thơ mới nào đạt tới trình độ thế này, rất tuyệt.”
Một lão giả nói.
Kiếm Vô Nam im lặng, vì hắn và Diệp Thiên Dật có mâu thuẫn, lúc hắn biết là do Diệp Thiên Dật viết, hắn nghĩ, xem thử có thể tìm thấy chứng cứ chứng minh bài thơ này không phải Diệp Thiên Dật viết không!
Tuy nhiên có một điều đáng xấu hổ là Diệp Thiên Dật lại trở thành đế quân, điều đó chứng tỏ tuyệt đối không thể đối đầu công khai với hắn.
Bất luận là thật hay giả, điều đó đều khiến Hoàng Liên mất mặt.
Kiếm Vô Nam chửi thầm trong lòng.
Chết tiệt!
Tên Diệp Thiên Dật này là sao đây? Hắn dựa vào đâu chứ?
Hắn không tin nổi, cho nên chắc chắn có vấn đề.
“Đợi Diệp huynh đệ đến, ta nhất định phải so tài với hắn, việc thi đàn lúc trước đã thua rồi, nhưng thi thơ ca văn phú thì ta rất tự tin, đột nhiên phát hiện ra đời này xuất hiện một đối thủ vô cùng thú vị.”
Mặc Bạch vừa cười vừa nói.
Sau đó hắn nhìn Hoàng Liên, nói: “Nữ hoàng bệ hạ, nàng không có ý kiến gì chứ?”
Hoàng Liên nhẹ nhàng đáp: “Không vấn đề, có điều hắn đến hay không vẫn chưa biết được.”
“Ta tới rồi đây.”
Ngay lúc này, giọng nói của Diệp Thiên Dật truyền đến từ phía sau.
Soạt—
Tất cả mọi người cùng nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
Một số người tò mò Diệp Thiên Dật đẹp trai tới mức mà ai cũng khen hắn đẹp trai cả, dù sao thì nghe đồn hắn thật sự rất đẹp trai.
Vài người lại chỉ muốn xem xem, rốt cuộc là ai, mà hai mươi mấy tuổi đã tán đổ được Nữ hoàng của Đế quốc Nguyệt Thần bọn họ? Đây là điều mà ai cũng không dám nghĩ đến, hoặc có thể nói đây là chuyện mà mỗi người đều mơ ước trước khi đi ngủ vào buổi tối, nhưng không ngờ, nó thực sự có thể xảy ra?
Bọn họ bất giác nhường đường cho Diệp Thiên Dật.
Kiếm Vô Nam thấy khuôn mặt quen thuộc đó, âm thầm nắm chặt tay, Mặc Bạch tuy rằng ngoài mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại hận Diệp Thiên Dật muốn chết.
Thật không hiểu nổi tại sao Hoàng Liên lại tìm người này diễn kịch cùng mà không phải Mặc Bạch chứ?
Đến giờ hắn vẫn nghĩ bọn họ đang diễn kịch, nói cách khác là vì Thái Thượng Lưu Ly Mệnh hai mươi vạn năm tuổi kia.
Đoan Mộc Huyên nhìn Diệp Thiên Dật đi tới, nàng bắt đầu lo lắng cho Diệp Thiên Dật, hy vọng đừng xảy ra chuyện gì.
Hoàng Liên nhìn Diệp Thiên Dật, cũng không biết trong lòng đã nghĩ gì nữa.
Bài thơ này thật sự là Diệp Thiên Dật viết ư? Nàng không chắc, vậy nếu không phải thì sao? Nếu Diệp Thiên Dật bị người khác công kích thì sao?
Phải biết, bị người khác công kích, như Tần Hạo kia thì không sao, nhưng Diệp Thiên Dật thì khác, ít nhất ngoài mặt hắn cũng là đế quân, đó là chuyện liên quan đến thể diện của Hoàng Liên, chính vì thế nàng ấy thực ra là không mong Diệp Thiên Dật sẽ đến.
Tuy nhiên hắn đã đến thì không còn cách nào khác.
“Xin chào các vị tiền bối!”
Diệp Thiên Dật vừa cười vừa hành lễ.
Vô Tâm đại sư quan sát Diệp Thiên Dật từ trên xuống dưới.
Đúng là người phi thường!
Diệp Thiên Dật quả nhiên giống như lời đồn, thực sự không đơn giản.
Đạt đến trình độ này của Vô Tâm đại sư, nhất là năng lực, thân phận của hắn, nhìn số kiếp của hắn, thông thái đủ các mặt.
Và lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiên Dật, đã thấy vô cùng khác biệt!
Tướng mạo xuất sắc, ngoài ra, khí vận người này cực lớn, cảm giác giống như thiên mệnh chi tử vậy!
Quả thực không bình thường.
“Ha ha ha, đế quân khách sáo rồi, người là đế quân của Đế quốc Nguyệt Thần, không cần phải hành lễ.”
Vô Tâm đại sư vừa cười vừa nói.
Diệp Thiên Dật cười: “Ta không muốn người khác gọi ta là đế quân, không có ý nghĩa gì hết khi ta dựa vào người khác, ta chính là ta, là tông chủ của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông, hơn nữa chính là đệ tử của sư tôn ta, không có thân phận đặc biệt nào cả, đồng thời còn là một vãn bối, vãn bối hành lễ với tiền bối là chuyện nên làm.”
“Ha ha ha, được, được!”
Vô Tâm đại sư bật cười.
“Không hổ là đế quân, rất đặc biệt, tính cách và tư duy đều khiến người ra khâm phục!”
“Đúng thế đúng thế, quả thực là khiến người ta khâm phục.”
Vài người xung quanh ở đó hùa theo.
Hết cách rồi, sức mạnh của bọn họ không ổn, dẫu sao Diệp Thiên Dật cũng chỉ là đứa trẻ ranh hai mươi mấy tuổi, lỡ có hùa theo thành công, thì có thể đạt được chút lợi ích từ Nữ hoàng bệ hạ của hắn.
Còn về phần tính cách, ai chẳng biết Diệp Thiên Dật hay mắng chửi người khác, thái độ thì thật sự là không có chút tố chất nào, dù sao thì điều này cũng được đồi thổi rần rần.
Vô Tâm đại sư gật đầu, rồi nói: “Vậy ta sẽ gọi ngươi là Diệp huynh đệ.”
“Tiền bối khách sáo quá, sao ta xứng……”
“Ấy ấy ấy, Diệp huynh đệ cũng đừng khách sáo quá, ha ha ha.” Vô Tâm đại sư cười.
Diệp Thiên Dật cũng cười: “Vậy vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh.”
“Mời ngồi.”
Sau đó Diệp Thiên Dật ngồi cạnh Hoàng Liên, tay hắn thản nhiên đặt lên chân nàng.
Mọi người; “……”
Cái đệt!
“Nói thật, lão nạp nghe thấy thông tin này vô cùng bất ngờ, chưa từng nghĩ Nữ hoàng bệ hạ lại chọn một tiểu bối trẻ tuổi như vậy.”
Diệp Thiên Dật cười: “Một chữ thôi, đó là duyên.”
“Ha ha ha, lão nạp rất thích cách nói này của Diệp huynh đệ, không sai chút nào! Duyên, đây cũng là chữ lão nạp thích nhất!”
Lúc này, Mặc Bạch phải thể hiện mình một chút, rồi nhanh chóng nói: “Diệp huynh đệ, là thế này, vừa rồi có người ăn cắp thơ của ngươi, chính là hai bài này, lại có một người……” Mặc Bạch nhìn quanh nhưng không thấy, rồi nói tiếp: “Có thể là bạn ngươi, hắn giúp bọn ta vạch trần tên nhóc kia.”
Diệp Thiên Dật nói: “Ừm, ban nãy ta có nghe nói rồi, ta đã gặp hắn khi đến đây.”
“Vậy hai bài thơ này thực sự là do Diệp huynh đệ viết à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận