Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1270: Quái lạ, đây không phải là tác phong của Diệp Thiên Dật

Có rất nhiều người theo dõi trận chiến này! Còn có rất nhiều đại lão! Phóng đại hơn nhiều so với tượng của bất kỳ ai!
“Rốt cuộc Diệp Thiên Dật định làm cái quái gì vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự không có bản lĩnh, chỉ dám trốn ở chỗ này sao?”
Dao Hải cau mày nhìn hình bóng trước mặt!
Mặc dù ông ta nói với vẻ cực kỳ lo lắng, nhưng nói thật thì ông ta vẫn ôm chút kỳ vọng vào Diệp Thiên Dật, muốn xem liệu hắn bị dồn vào bước đường cùng có bản lĩnh để trở mình khi hay không. Nếu không thì ông ta sẽ rất thất vọng đối với Diệp Thiên Dật, còn nếu có thì ông ta sẽ thực sự rất thích người này!
Chuyện này có hơi khắc nghiệt vì nếu đặt bất kỳ ai trên toàn đại lục này vào vị trí và cảnh ngộ của Diệp Thiên Dật, thực sự mà nói thì không có biện pháp nào cả. Dù sao vai trò của Dao Hải cũng đã được thay đổi, nếu suy nghĩ một chút thì trong tình huống này, ông ta chỉ có thể nghĩ ra hai biện pháp để chuyển nguy thành an. Cách thứ nhất là mời một cường giả có thể hóa giải mối đe dọa đến đây ra tay, vậy là ổn rồi!
Cách thứ hai, chính là… nếu có thể nếu sử dụng Huyền Thiên Thánh Khí thì có lẽ có thể giải trừ được nguy cơ trước mắt, nhưng cách này vỗn dĩ có thể bị bài trừ. Vì vậy, khi gặp tình huống như vậy thì bình thường sẽ dùng cách đầu tiên, Diệp Thiên Dật sẽ để hậu đài của hắn xuất hiện để hỗ trợ!
Đương nhiên, nếu đúng như vậy cũng không có nghĩa là Dao Hải coi thường Diệp Thiên Dật, đó là một tình huống hết sức bình thường. Có nghĩa là, trong mắt Dao Hải, Diệp Thiên Dật này không hề tầm thường, lỡ hắn còn có cách khác để giải quyết chuyện này thì sao? Mặc dù chính ông ta còn nghĩ rằng sẽ không có, nhưng không hiểu tại sao ông ta lại cảm thấy nếu Diệp Thiên Dật có cách khác thì hắn đúng thật sự là trâu bò! Ông ta sẽ toàn tâm toàn ý gả người con gái quý giá của mình cho hắn.
Bởi vì Diệp Thiên Dật này là một người có tài năng phi thường, cho nên Dao Hải cảm thấy hẳn là nên như thế!
Nhưng bây giờ hình như ông ta vẫn đánh giá Diệp Thiên Dật quá cao, không... không thể nói là đánh giá cao, mà là... kỳ vọng của ông ta quá cao rồi, cao đến mức chính bản thân ông ta cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào mà ông ta lại đi mong chờ vào Diệp Thiên Dật như vậy, điều đó là không nên, nhưng lỡ như vạn nhất thì sao?
Nhưng hiện tại...
Đôi mắt diễm lệ của Dao Tịch nhìn tình hình trong màn hình, nói: “Suy cho cùng thì tông môn của Diệp công tử, bao gồm cả hắn đều đã ở đây. Đối mặt với một đối thủ không có khả năng chiến thắng, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.”
“Là ta đã kỳ vọng quá cao vào hắn rồi.”
Dao Hải nói.
“Loại kỳ vọng này đã vượt quá thực tế.” Dao Tịch tiếp tục: “Cho dù người đứng sau chống lưng cho cho Diệp công tử có tới đây đi chăng nữa thì đây cũng là một một chuyện cực kỳ hợp lý, nhưng chắc là cha sẽ thất vọng?
“Đúng!” Dao Hải châm một điếu thuốc và nói, “Nhưng những gì con nói cũng đúng. Ngoại trừ khả năng này, mọi thứ khác đều nằm ngoài thực tế. Hắn cũng chỉ là một con người, một con người bình thường mà thôi, không phải thần thánh.”
Ở bên kia…
“Quái lạ!”
Trường Hi nhíu mày.
Nàng cũng đang để ý đến những chuyện này, bất cứ chuyện gì về tông môn của Diệp Thiên Dật thì nàng đều để ý.
“Nữ hoàng bệ hạ, người làm sao vậy?”
Trương Hàm Nhã nghi ngờ hỏi.
Nàng ta đã tra xét sự việc Thiên Quỷ Môn, tra ra được một số chuyện nên đã quay về để bẩm báo.
“Đây không phải là tác phong của Diệp Thiên Dật.”
Thường Hi trầm ngâm màn hình trước mặt.
“Nữ hoàng bệ hạ, thần biết ấn tượng của người đối với hắn có thể vẫn còn dừng lại ở chuyện các người đã ở đại lục, nhưng dù sao thứ mạnh nhất trong đại lục của các người chính là Thiên Đạo cảnh, ở Chúng Thâng Chi Vực chẳng thể nào mà sánh bằng. Dù hắn có xuất sắc đến mấy thì cũng có giới hạn. Hắn cũng chỉ là người bình thường, không phải thần thánh, hơn nữa tuổi đời còn trẻ. TiênVương cảnh đã đối mặt Thái Cổ Thần Vương Cảnh đỉnh phong của đại lục này đã quá là nghịch thiên rồi! Người bình thường ở độ tuổi này, với cảnh giới này, không có bối cảnh gì, làm sao hắn có thể đánh cờ được với Thái Cổ Thần Vương Cảnh chứ?”
Thường Hi lắc đầu: “Ý của ta không phải như vậy, nhưng tác phong của Diệp Thiên Dật đối với chuyện này không đúng cho lắm. Hắn không phải là một người nhát gan, càng sẽ không trốn trong kết giới không chịu xuất hiện như vậy. Cho dù đánh không lại hoặc thậm chí có thể bỏ chạy đi nữa thì hắn cũng sẽ không làm cái kiểu trốn tránh không dám đi ra.”
“Vừa rồi không phải có kết giới đã giết chết một cường giả sao? Có lẽ còn có cái gì đó bất ngờ đang chờ đợi bọn họ?”
“Dù có bất ngờ đến thế nào cũng vô ích thôi, đã có Thái Cổ Thần Vương Cảnh rồi! Hơn nữa không phải chỉ có một người, thậm chí ta còn nghe nói, phía sau Thần Phong tông còn có những thế lực hoàng cấp khác cũng đang trên đường tới đây! Nhất định là hắn cũng đã nghe nói rồi!”
Thường Hi nói.
Diệp Thiên Dật rất nghịch thiên, nhưng từ khi đến đây, nàng chưa từng thấy Diệp Thiên Dật sử dụng thẻ Vương Bát gì đó nên nàng đã nghĩ chắc là nó vô dụng, vì Diệp Thiên Dật đã cho nàng và nói với nàng rằng giới hạn chính là Thiên Thần cảnh! Cho nên, ưu thế mạnh mẽ của Diệp Thiên Dật đã không còn nữa.
“Có thể là đang trì hoãn thời gian chờ thêm người?”
Trương Hàm Nhã nói.
“Chắc là vậy, chỉ là… không hiểu tại sao ta lại cảm thấy tác phong của hắn... không giống cho lắm. Có lẽ ngươi nói đúng, đây là Chúng Thâng Chi Vực, không còn là nơi đó nữa, mà cảnh giới của hắn cũng quả thực... quá thấp!”
Thường Hi nói.
Ở bên kia…
“Tông chủ, không đúng cho lắm, không phải là không thể phá vỡ kết giới này đấy chứ?”
“Đúng vậy, chúng ta có hơn một trăm người cùng với ba vị tiền bối Thái Cổ Thần Vương Cảnh ra tay. Theo lý mà nói thì cho dù kết giới này có mạnh đến mấy thì ít nhất cũng phải lộ ra vết nứt chứ? Bây giờ đừng nói đến vết nứt, thậm chí ta còn cảm thấy kết giới này còn kiên cố hơn, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì chứ?”
Những người của Thần Phong tông đều ngẩn ra!
Thực ra không phải bọn họ chưa từng nhìn thấy kết giới cường đại, nhưng... cái kết giới có hơi mạnh quá rồi?
Mặc dù ở đây đã có một số vị là Thái Cổ Thần Vương Cảnh công kích, theo lý mà nói, cho dù ngươi có mạnh cỡ nào, thì ít nhất cũng phải có dấu hiệu va chạm chứ?
“Diệp Thiên Dật, ngươi chỉ dám trốn ở trong đó thôi sao?”
Triệu Vô Lượng chỉ vào Diệp Thiên Dật, hắn ta tức muốn chết luôn!
Mẹ nó! Sao lại có thể gặp phải tình huống này cơ chứ?
“Ta nói chứ Triệu tông chủ, không phải các ngươi tới đây để tấn công Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông của chúng ta sao? Vậy thì các ngươi cứ tấn công đi, bọn ta ở ngay trong này, nếu các ngươi đánh vào đây được, chẳng phải bọn ta sẽ khiêu chiến cùng các ngươi sao? Thế thì các ngươi có thể giáo huấn bọn ta, các ngươi có thể hạ được Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông của bọn ta rồi!”
Độc Hoàng Lý Thiên Thu cười nói!
“Hừ! Người của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông các ngươi, bao gồm cả Diệp tông chủ của ngươi, thật sự là rất nực cười. Lúc tấn công người khác lại kiêu ngạo hống hách như vậy. Đúng là một đám vênh vênh váo váo, giống như bình thường không ai địch nổi, đến khi bị người khác tấn công thì lại biến thành cháu trai ngay lập tức, ha ha ha!”
Triệu Vô Lượng cười phá lên.
“Vậy thì ngươi cứ đánh vào đây đi rồi nói sau.”
Ma nữ tóc trắng cười nói!
“Ta vẫn không tin, không có cách nào để phá cái kết giới này hay sao? Đại trưởng lão, lấy Phá Giới Châm ra!”
“Vâng!”
Phá Giới Châm là một thứ hiếm có khó tìm, bọn họ vốn định dùng khi gặp tông môn mạnh hơn, nhưng bây giờ chỉ có thể dùng ở đây!
Xoát −−
Trong giây tiếp theo, Phá Giới Châm phóng về phía kết giới!
Nhưng −−
“Cái gì vậy!?”
Bọn họ trố mắt đứng nhìn Phá Giới Châm!
“Phá Giới Châm cũng không thể phá được kết giới?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận