Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 357: Hệ thống tạo mộng này... Thật là hay nhen! (1)

Lúc này chính là đêm khuya, tất cả mọi người hoặc là đi ngủ, hoặc là đang tu luyện.
Không hiểu vì sao, mỗi một cô gái khi tiến vào mộng đẹp, sau đó đều mơ mình cùng Diệp Thiên Dật...
Mộ Thiên Tuyết ngồi ở chỗ đó, khẽ nhíu chặt mày lại... Hô hấp cũng dần dần trở nên gấp gáp hơn...
Hừng đông...
Mộ Thiên Tuyết đột nhiên mở đôi mắt xinh đẹp ra, mồ hôi từ cằm của nàng nhỏ xuống, nàng càng không ngừng thở hổn hển, gương mặt dung nhan tuyệt mỹ ửng đỏ.
"Ta sao lại thế..."
Mộ Thiên Tuyết không thể tưởng tượng nổi khẽ nói một tiếng.
Tối hôm qua nàng nằm mơ, mấy trăm năm hơn ngàn năm nay nàng chưa từng nằm mơ, tối hôm qua vậy mà lại nằm mơ, mà lại nhớ rõ ràng những gì xảy ra ở trong giấc mơ... Khiến nàng không dám tưởng tượng, thật là xấu hổ.
Nàng không dám tin, tại sao nàng lại mơ thấy mình và Diệp Thiên Dật đang làm chuyện ấy...
Người ta thường nói ban ngày nghĩ gì thì ban đêm sẽ mơ nấy, thế nhưng mà nàng chưa hề có suy nghĩ đó mà.
Mộ Thiên Tuyết đứng dậy chuẩn bị rửa mặt, lúc ngồi dậy mới phát hiện, chỗ nàng ngồi trên giường, vị trí kia toàn bộ đều ướt...
Quần ngủ cũng bị ướt, nước thuận theo bắp chân của nàng chảy đến gót chân...
Xoát ——
Gương mặt của Mộ Thiên Tuyết trong nháy mắt đỏ bừng lên
Quá xấu hổ! Thật sự là cảm thấy quá xẩu hổ!
Nàng vội đi vào phòng tắm, sau đó tắm rửa qua một lần, tiêu hủy luôn quần áo trên người mình và cả cái chăn thành hư vô.
Làm xong tất cả, nàng mặc quần áo ngồi ở mép giường thẫn thờ.
Có đánh chết nàng cũng không nghĩ mình sẽ mơ một giấc mơ như vậy...
Vì sao lại thế?
Với lại sao lại rõ ràng như vậy? Có muốn quên cũng không thể quên được, một màn kia, từng cái tư thế kia...
Aaaaaa!!
Thần tiên tỷ tỷ có chút không khống chế được cảm xúc của mình.
Phù ——
Qua nửa tiếng, nàng mới lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Không nghĩ nữa, lại nghĩ nữa chắc nàng sẽ sụp đổ mất.
Mộ Thiên Tuyết ra khỏi phòng, vừa vặn Diệp Thiên Dật cũng mở cửa ra, hai người đứng ở cửa phòng nhìn thấy nhau.
"Thần tiên tỷ tỷ, chào buổi sáng."
Mộ Thiên Tuyết nhìn Diệp Thiên Dật một chút. .
Xoát ——
Nhìn thấy Diệp Thiên Dật, mặt của nàng lại đỏ ửng lên.
Diệp Thiên Dật nhìn gương mặt đỏ ửng tới tận mang tai của thần tiên tỷ tỷ, trong lòng thầm than.
Đù!!
Cái hệ thống tạo mộng này quá hay! Thật sự quá là hay nha!
Mộ Thiên Tuyết theo bản năng cúi đầu xuống nhìn ngay chỗ nào đó cuẩ Diệp Thiên Dật đang hơi căng phồng...
"Thần tiên tỷ tỷ, ngươi sao thế? Sao mặt lại đỏ như vậy?"
Diệp Thiên Dật đưa tới.
"Đi ra!"
Mộ Thiên Tuyết đẩy Diệp Thiên Dật một cái.
Ầm——
Sau đó nàng quay vào phòng đóng cửa lại.
Diệp Thiên Dật sờ lên chóp mũi.
"Thế để ta làm đồ ăn sáng ha."
Sau đó Diệp Thiên Dật nở một nụ cười xấu xa đi vào phòng bếp.
Trong phòng, Mộ Thiên Tuyết nằm lỳ ở trên giường.
May mà Diệp Thiên Dật không biết chuyện gì xảy ra, nếu không loại chuyện này đúng là xấu hổ chết đi được!
Thế nhưng nàng lại không biết là, Diệp Thiên Dật không chỉ biết, mà chính hắn còn là người làm cho nàng mơ một giấc mơ như thế, mà lại còn là mấy ngày liên tiếp, nàng sẽ còn mơ đủ loại giấc mơ mình cùng với Diệp Thiên Dật làm chuyện ấy bằng đủ loại tư thế nữa cơ.
Một lát sau, Mộ Thiên Tuyết nhíu mày lại.
Bên trong giấc mộng kia, cái thứ mà chảy ra từ chỗ kia của Diệp Thiên Dật... Cùng với thứ mà lần trước nàng nhìn thấy ở trong phòng Bạch Hàn Tuyết là giống nhau... Mấu chốt chính là, ở trong giấc mơ cái đồ hư hỏng kia của hắn còn bỏ vào trong miệng nàng nữa...
Không phải thứ tốt! Tuyệt đối không phải!
Mộ Thiên Tuyết lắc lắc đầu.
...
Mà sáng ngày hôm nay, những cô gái còn lại đều gặp cùng cảnh ngộ với Mộ Thiên Tuyết.
"Họa Thủy Họa Thủy, ngươi đang tắm sao?"
Thi Gia Nhất dùng sức vỗ vỗ cửa phòng tắm.
Căn nhà các nàng ở chỉ có một cái phòng tắm chung, không có phòng tắm riêng trong mỗi phòng.
Thi Gia Nhất thấy thật là khó chịu! Sao nàng lại mơ một giấc mơ như vậy chứ.
Họa Thủy đang tắm đỏ mặt lên.
"Ừm... đúng rồi, ta xong ngay đây."
"Nhanh... Nhanh lên nhé."
...
Tử Yên Nhiên, Liễu Khuynh Ngữ hai người thì đương nhiên không cần nhiều lời.
Tịch Thiên Vũ cũng nằm mơ... Cả người ngồi ở kia ngơ ngác hai mười phút.
Mà giờ khắc này càng ngơ ngác hơn chính là Hoàng Nguyệt và Thường Hi.
Hai người ở trong phòng của riêng mình đang rơi vào trầm từ, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Các nàng nếu mơ làm chuyện ấy với hắn thì cũng không có gì lạ lắm, dù sao đều từng cùng làm chuyện ấy với Diệp Thiên Dật, cũng đều rất hưởng thụ, cho nên tỉ lệ mơ những giấc mơ như thế này cũng khá cao, thế nhưng mà, vì sao các nàng lại mơ thấy cảnh ba người cùng...
Thường Hi đang khó hiểu chính là, vì sao trong giấc mơ của nàng Hoàng Nguyệt cũng gia nhập? Hoàng Nguyệt cũng là đang nghĩ, vì sao trong giấc mơ của nàng còn có Thường Hi nữa? Trong đầu nàng đến cùng là đang suy nghĩ cái gì mà lại nằm mơ loạn xạ như thế?
...
Một bên khác, trong Tà tông.
"Sư tôn, trời đã sáng, chúng ta nên lên đường tới Đế quốc Cửu Châu thôi."
Phong Nhã ở bên ngoài gõ cửa một cái.
Tà Phi ngồi ở đó ngơ ngác lúc này mới hồi phục tinh thần lại.
"Ngươi đi chuẩn bị một chút trước đi, bản tôn tới liền."
"Dạ!"
Sau đó Tà Phi đứng lên, quay đầu nhìn thoáng qua vệt nước đọng trên giường...
Nàng nhíu chặt mày.
Tại sao nàng lại nằm mơ? Và tại sao lại mơ giấc mơ như thế này? Người đàn ông vô cùng đẹp trai ở trong giấc mơ của nàng là ai?
Điên rồi! Điên rồi! Vì sao nàng lại mơ giấc mơ này cơ chứ.
...
"Thần tiên tỷ tỷ, ra ăn sáng thôi."
Diệp Thiên Dật đứng ở trước cửa phòng Mộ Thiên Tuyết gọi một tiếng.
"Ngươi ăn trước, lát nữa ta ăn sau."
Giọng nói Mộ Thiên Tuyết từ trong phòng truyền ra.
Diệp Thiên Dật cười cười, hắn đương nhiên biết lí do là gì!
Đệt! Cái hệ thống này thật là lợi hại! Ha ha ha!
"Ngươi không nhanh lên là đồ ăn sẽ bị Tiểu Anh Vũ ăn sạch đấy."
"Vậy ta sẽ tự làm cái khác để ăn, ngươi nhanh đi học đi."
Mộ Thiên Tuyết thúc giục.
"Kỳ lạ, chẳng lẽ ngươi bị quyến rũ bởi gương mặt đẹp trai của ta rồi sao, sáng sớm nhìn thấy ta đã đỏ mặt, hai chúng ta cũng quen nhau lâu như thế rồi cơ mà..."
"Im miệng!"
Diệp Thiên Dật tiếp tục giả vờ tỏi cười nói: "Không phải chứ, thần tiên tỷ tỷ, ta làm mì hải sản, món mì hải sản ngon nhất đó! Múc cho ngươi hẳn một chén lớn, không ăn sẽ bị hỏng hết đó."
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn thấy cửa phòng, vách tường các thứ đều kết thành băng.
Ừng ực——
"Được rồi được ròi, ta không nói nữa, không nói nữa! Ta đi học đây."
Diệp Thiên Dật rụt đầu một cái sau đó vội vàng chuồn chêm.
Ngày mai là đại hội quần hùng, Thường Hi nói với hắn, để hắn sáng sớm ngày mai đến chỗ của nàng, Diệp Thiên Dật biểu thị không đồng ý, đêm nay hắn liền đi! Hắn muốn nhìn thử Thường Hi và Hoàng Nguyệt sẽ có biểu cảm như thế nào khi mơ giấc mơ như vậy! Ha ha ha!
Mộ Thiên Tuyết nghe được tiếng đóng cửa của Diệp Thiên Dật, lúc này mới lặng lẽ đi ra, sau đó thở phào một hơi nhẹ nhõm.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận