Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 903: Ta đi tán Tông chủ của m Nguyệt Tông.

Diệp Thiên Dật trả lời: “Ta chỉ nói ta sẽ đến thành cổ m Nguyệt, chứ có nói ta muốn đi m Nguyệt Tông đâu.”
“Vì vậy có nghĩa là ngươi sẽ không gia nhập m nguyệt Tông?”
Hàn Nhã Nhi hỏi.
“Được thôi, ta đúng là muốn đi gia nhập vào m nguyệt Tông đi.” (hắn còn gửi kèm một icon hôn gió)
Hàn Nhã Nhi nhăn mặt cau mày.
“Ngươi sẽ hối hận thôi, chín mươi lăm phần trăm người sau khi gia nhập m Nguyệt Tông sẽ hối hận thôi, cho dù lúc trước họ có suy nghĩ kĩ càng và thấu đáo như thế nào đi nữa.”
Hàn Nhã Nhi trả lời.
“Ta tới để tán Tông chủ của m Nguyệt Tông.”
Hàn Nhã Nhi: “.................”
Đồ dở hơi ở đâu ra đây!!
Nàng vẫn muốn thử thuyết phục hắn từ bỏ ý định.
“Nếu như ngươi không gia nhập vào m nguyệt Tông, ta sẽ cho ngươi một khoản tiền đủ để ngươi sống sung sướng cả đời.”
Diệp Thiên Dật: “...........”
Cô gái này muốn troll hắn à?
“Ta không quan tâm mấy thứ ấy, ta chỉ biết là bây giờ ta đã đến nơi rồi. Hai chúng ta bao giờ hẹn nhau đây? Không phải lúc trước ngươi đã nói rồi sao?”
Hàn Nhã Nhi: “...........”
“Vậy ngươi cứ từ từ suy nghĩ.”
Sau đó, nàng bỏ chiếc đồng hồ công năng qua một bên, cũng không xem hắn trả lời cái gì.
Tiếp sau đó, Diệp Thiên Dật gửi thêm tin nhắn nữa cho nàng, nàng cũng không trả lời lại.
“Cô gái này có phải đang bị mẹ đánh rồi không?”
Diệp Thiên Dật nở một nụ cười xấu xa.
Bên kia, Hàn Nhụy đang ngân nga một bài hát, trong miệng ngậm cây kẹo mút, nhảy tung tăng tới vườn hoa, xem ra tâm trạng đang rất tốt. Lúc nhìn thấy Hàn Nhã Nhi đang ngồi trong mái đình ở giữa hồ, nàng nhanh chóng dừng lại, kéo chiếc váy có hơi ngắn của mình xuống. Mặc dù bên trong có đồ lót, nhưng chị gái nàng không cho nàng mặc đồ ngắn.
“Chị gái thân yêu ơi.”
Hàn Nhụy chạy tới, sau đó ôm lấy Hàn Nhã Nhi từ phía sau, nhanh nhẹn nhét cây kẹo trong miệng mình vào miệng Hàn Nhã Nhi.
“Vị quả vải.”
Hàn Nhã Nhi nhăn mặt, cau mày. Ngươi nói nàng có chê dơ không à, đây là em gái thân yêu của nàng. Nàng chắc chắn không chê, nhưng nàng là một cô gái chỉnh chu, đứng đắn, lại rất lạnh lùng. Nàng vẫn có chút khó chịu với hành động này.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, nơi này vẫn còn người khác, nếu như chỉ có hai người bọn họ thì không sao.
“Hửm?? Ngươi mới vừa nói chuyện với hắn à? Hehehe, chị gái thân mến??.”
Sau đó, Hàn Ngụy cầm đồng hồ công năng của nàng lên, mở khung trò chuyện ra.
“Hắn muốn gia nhập m Nguyệt Tông? Hắn còn muốn theo đuổi Tông chủ m Nguyệt Tông? Thật là, khoác lác tới nóc luôn rồi.”
Hàn Nhụy bất lực lẩm bẩm vài tiếng.
“Xem ra việc gia nhập m Nguyệt Tông là thật.”
Hàn Nhã Nhi nhàn nhạt nói.
Chỉ là một người bình thường thôi, nàng không để ý đến. Coi như không phải là người bình thường đi, nàng cũng chẳng thèm để ý. Những gì nàng quan tâm chỉ là sự lựa chọn của người này…….
“Cũng có thể đó, hắn từ Đế quốc Tinh Hải đặc biệt tới đây, còn hỏi về chuyện của m Nguyệt Tông, quả thật rất có thể sẽ gia nhập m Nguyệt Tông.”
Hàn Nhụy ngồi bên cạnh nàng.
Người của m Nguyệt Tông, bọn họ không nói là nhất định phải giết, họ chỉ giết những người làm hại đến nhân dân, bá tánh. Nhưng mà bọn họ đã khai chiến với m Nguyệt Tông, xảy ra thương vong cũng là chuyện bình thường, những thành viên m nguyệt Tông phải chết cũng là điều thường tình.
“Xóa hắn đi.”
Hàn Nhã Nhi nhẹ nhàng nói.
“Xóa làm gì? Cứ giữ lại nói không chừng còn có lợi, ngươi không nói chuyện thì ta nói.”
Hàn Nhã Nhi duỗi tay ra, chiếc đồng hồ công năng quay trở lại nằm trong tay nàng.
“Đều do ngươi đùa giỡn linh tinh, sau này không được phép đụng vào, cũng tuyệt đối không được kết bạn lung tung với những người khác nữa.”
“Vậy ngươi không được xóa người này. Ngươi xem kìa, hắn đang hỏi về thành cổ m Nguyệt, muốn gia nhập m Nguyệt Tông thì phải đi vào thành cổ m Nguyệt. Nói không chừng hắn có chút tự tin vào chính mình, có thể hắn không phải là người bình thường. Tin tưởng việc bản thân vào được thành cổ m Nguyệt, nói không chừng có thể có tin tức. Cứ giữ lại đi.”
Hàn Nhã Nhi bất lực lắc đầu.
“Vả lại, chị gái thân yêu không được bỏ cuộc như thế. Có lẽ ngươi vẫn còn cơ hội cứu hắn? Xem hắn nói hình như vẫn còn khá do dự.”
“Ừm, ngươi lại định đi bar đấy à?”
Hàn Nhã Nhi liếc nhìn nàng.
“Hehehe, chán quá nên đi chơi ấy mà.”
Ngay lúc này, có một người đàn ông bước vào.
“Ứng đại ca quay về rồi.”
Hai mắt Hàn Nhụy sáng lên.
Người đàn ông vô cùng đẹp trai, mặc áo sơ mi trắng, vẻ ngoài trang nghiêm, khôi ngô, trông như một vị anh hùng.
“Thừa tướng bái kiến Nữ hoàng, cô Hàn.”
Người đàn ông bước đến, cung kính hành lễ.
Hàn Nhã Nhi nhẹ nhàng nói.
“Tiểu Nhụy, pha trà.”
“Biết rồi, biết rồi mà.”
Sau đó, Hàn Ngụy mỉm cười, rót trà cho người đàn ông đó: “Ứng đại ca không phải đi Chúng Thần Chi Vực sao? Sao về nhanh thế.”
Ứng Tiếu Thiên cười nói: “Ta đi xem qua một lượt rồi trở về, cũng không tốn quá nhiều thời gian. Ta là người của Đế quốc Thánh Tâm, đương nhiên muốn về sớm một chút để thay Nữ Hoàng gánh bớt nặng nhọc.”
Hàn Nhụy cảm thấy người này rất hợp với chị gái nàng, mạnh mẽ, con người cũng tốt, trông cũng đẹp trai, đủ si tình, nhưng bọn họ quen biết nhau cả ngàn năm, chị gái mình lại không có ý gì với hắn.
Vì thế nàng mới băn khoăn, muốn nhanh chóng tìm đối tượng cho chị gái mình, có lẽ Ứng Tiếu Thiên từ bỏ cũng tốt, như thế mới không làm hắn quá lứa lỡ thì.
Ứng Tiếu Thiên là một trong những người thừa kế của một trong bảy điện, Ứng Thiên điện ở Chúng Thần Chi Vực từ hàng ngàn năm trước. Thậm chí, hắn đã có đủ tư cách để làm chủ nhân của Ứng Thiên điện, nhưng.……. lúc hắn đến Bát Hoang lịch luyện thì gặp gỡ Hàn Nhã Nhi, lúc đó Hàn Nhã Nhi vẫn chưa làm Nữ hoàng thì hắn đã yêu nàng rồi!! Từ bỏ vị trí chủ nhân của Ứng Thiên điện.
Lúc đó, đế vương của Đế quốc Thánh Tâm còn là gia tộc khác, sau này Hàn gia mới giành lấy ngai vàng. Bởi vì lúc đó nhân dân của Đế quốc Thánh Tâm sống quá cực khổ, thậm chí còn bị m Nguyệt Tông chiếm lấy hơn một phần ba đất đai, bọn họ mới nổi dậy.
Từ lúc đó, Ứng Tiếu Thiên đã cùng giúp đỡ Hàn gia giành lấy ngai vàng, sau đó Hàn Nhã Nhi ngồi lên vị trí Nữ hoàng, hắn cũng cam tâm tình nguyện làm tướng quân dưới quyền Hàn Nhã Nhi để được bên cạnh nàng.
Cả ngàn năm trôi qua, thành thật mà nói thì đủ si tình, nhưng mà Hàn Nhã Nhi lại chỉ coi hắn như một người bạn một người anh, thật sự không có chút tình cảm nào. Nàng cũng không vì sự biết ơn mà đồng ý ở bên cạnh hắn. Điều này thật sự không thể, ngoại trừ nàng cũng thích hắn.
Hàn Nhã Nhi đã nhiều lần khuyên hắn rời đi, quay về Chúng Thần Chi Vực, nhưng hắn không chịu trở về, bởi vì như thế nên Hàn Nhã Nhi cũng bất đắc dĩ. Bởi vì nàng biết, dù cho là ngàn năm trước hay bây giờ thì nàng vẫn không hề thích hắn, sau này cũng vậy, nên nàng hi vọng hắn không tiếp tục lãng phí thời gian trên người nàng nữa.
Hàn Ngụy rót trà cho Ứng Tiếu Thiên.
Nàng cũng biết chị gái mình không thích hắn, vì thế trước giờ không hề cố tình vun vén hay mai mối gì.
“Ừm, vất vả rồi, ngươi về nghỉ ngơi trước đi.”
Hàn Nhã Nhi nói.
Ứng Tiếu Thiên gật đầu, sau đó nói: “Đúng rồi, lúc trên đường đi ngang qua thành cổ m Nguyệt, có thấy bảng thông báo, hình như nói tông chủ của m Nguyệt Tông đang bị bệnh nặng gì đó, kêu gọi y sư từ khắp nơi về chữa trị, không biết có đúng như vậy không.”
Hàn Nhã Nhi nói: “Giả đấy, một y sư tài giỏi luôn luôn được hoan nghênh nhất trên thế giới này, nàng chỉ sợ là muốn mượn chuyện này để bành trướng m Nguyệt Tông.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận