Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1681: Nhuyễn Tiên Giáp cứu một mạng

Diệp Thiên Dật biết bản thân đã ngủ bao lâu, có mấy tiếng mà thôi!
Hắn phải nhanh chóng tìm nơi an toàn, yên tĩnh, từ từ nghĩ xem đây rốt cuộc là gì.
Nếu có nguy hiểm thì xong đời luôn.
Bởi vì Diệp Thiên Dật cảm nhận được thứ này có sự uy hiếp.
“Anh ơi.”
Y Nhân Tuyết và Mộc Linh Chi vẫn đợi ở đó.
“Ừm, không sao rồi, đi thôi.” Diệp Thiên Dật nói.
“Dạ.”
Sau đó bọn họ đi về một hướng.
Dần dần, bọn họ cũng sắp tới vị trí của Lạc Thần Uyên.
Nếu xuyên qua Lạc Thần Uyên này, cơ bản là sẽ đyiwhc an toàn, vì Tinh Thần Chi Hải bên kia đủ lớn, đồng thời thuộc về yêu thú lĩnh vực.
“Chỗ này chắc không có trận pháp, cách Lạc Uyên Thần rất gần, chắc đã có rất nhiều cường giả của Tinh Thần Chi Hải đặt chân đến.”
Diệp Thiên Dật thở dài.
Chính lúc này, đột nhiên có một sức mạnh ngưng tụ phía sau Diệp Thiên Dật, tấn công hắn từ sau lưng.
Tốc độ nhanh và rất khó phản ứng kịp! Giống như đã chuẩn bị từ lâu, một cú đánh đã được người ta chuẩn bị một thời gian dài, hơn nữa Diệp Thiên Dật cũng không phòng bị nhiều như vậy, Diệp Thiên Dật làm sao để tránh được đây?
Mấu chốt là, trên đường đến đây, bọn họ đều rât cảnh giác, không chỉ cảnh giác với những trận pháp nguy hiểm gì đó, mà còn cảnh giác cả với những cuộc tập kích bất ngờ!
Nhưng mà, dẫu sao thì Diệp Thiên Dật cũng đang ở Thiên Thần cảnh tứ giai, cảnh giới của Y Nhân Tuyết cũng chỉ là Chân Thần cảnh mà thôi, còn những cường giả khác thì không phải đẳng cấp bình thường, cảnh giới đều cao hơn bọn họ, rồi còn có các loại thủ đoạn, Diệp Thiên Dật lại không phải thần.
“Cẩn thận!”
Y Nhân Tuyết phản ứng lại, nhưng phản ứng lại và phản ứng nhanh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
Bịch—
Sức mạnh đó trực tiếp tác động lên lưng của Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật phun một ngụm máu tươi, rồi bay ra ngoài.
Diệp Thiên Dật!
Y Nhân Tuyết hoảng sợ!
“Anh ơi!”
Trong nháy mắt, tất cả bóng dáng xuất hiện soạt soạt xung quanh.
“Cuối cùng thì cũng đợi được.”
Ba người Diệp Thiên Dật bị vây quanh.
“Diệp Minh!”
Con ngươi Y Nhân Tuyết co lại.
“Y Nhân Tuyết, chuyện này không thể trách bản thiếu, thực sự không còn cách nào khác, đến bước này rồi, còn có thể làm gì đây.”
Tần Hạo không lộ diện, con người hắn cực kỳ thận trọng, cho dù như vậy, hắn vẫn không thể nghĩ Y Nhân Tuyết sẽ chết! Bời vì nàng là người của Hạo Thiên điện, chỉ cần có chút khả năng, hắn vẫn phải đề cao cảnh giác.
“Đúng là đồ đánh lén xấu xa.”
Y Nhân Tuyết đưa tay ra, và sử dụng linh khí của bản thân.
“Không không không, cái này không thể nói là xấu xa được, mà là để sống tiếp, cái này mà đã là xấu xa ư? Đây là việc rất bình thường, không phải à? Ngược lại là ngươi đó, ngươi có thể tìm được người giúp đỡ đồng hành ư? Đáng tiếc, hắn cũng phải chết cùng ngươi, nhận một cú đánh của Thái Cổ Thần Vương cảnh, hắn cũng đã chết rồi.”
Diệp Minh lạnh lùng cười nói.
“Người xấu!”
Mộc Linh Nhi phẫn nộ.
“Haizz, tiếc là ta không sao.”
Lúc này, giọng nói của Diệp Thiên Dật vang lên.
“Gì cơ?”
Sau đó, Diệp Thiên Dật từ từ đứng dậy.
“Diệp Thiên Dật!?”
Y Nhân Tuyết cũng không thể tin được!
Chuyện này?
Diệp Thiên Dật giỏi thật, thậm chí Y Nhân Tuyết cũng biết, hắn có thể đã thông qua thủ đoạn nào đó khiến hắn trong khoảng thời gian ngắn có thể chiến đấu với những cường giả mạnh mẽ, hoặc có thể nói là ngăn chặn được cú đánh mạnh của cường giả!
Nhưng trước tiên, hắn phải chặn được nó đã!
Vừa rồi hắn không kịp phóng thích, và đã bị thương, nôn ra máu, Y Nhân Tuyết thấy rõ mồn một, nhưng giờ thì...
Diệp Thiên Dật lau vết máu tươi trên miệng rồi quay người lại.
“Là ngươi!? Diệp Thiên Dật!”
Lúc Diệp Minh nhìn thấy Diệp Thiên Dật, hắn không dám tin!
Sao lại là hắn?
Sau đó, Diệp Minh lạnh lùng cười: “Đúng là oan gia ngõ hẹp, vậy thì vừa hay, ông trời giúp ta như vậy, ta sẽ cho ngươi chết cùng luôn!”
Diệp Thiên Dật tuy rất lợi hại nhưng cũng không xem thử tình cảnh bây giờ?
Cường giả mà mình mang theo đã bao vây bọn họ, Diệp Thiên Dật có lợi hại đến đâu thì hắn đang ở cảnh giới nào chứ? Người của mình là Thái Cổ Thần Vương cảnh cơ mà!
Diệp Thiên Dật cười.
“Gan ngươi cũng lớn thật.”
Nói thật, Diệp Thiên Dật nghĩ mà thấy sợ.
Trước đây, ở Hoang Cổ Thương Khung, Diệp Thiên Dật đã bị một người đánh lén, lúc đó, An Vũ Sương kịp thời ra tay cứu Diệp Thiên Dật, thực ra nếu lúc đó An Vũ Sương không cứu, Diệp Thiên Dật cũng đỡ được.
Vì bản thân Diệp Thiên Dật lúc đó luôn sẵn sàng rồi.
Nhưng lần này, tất nhiên hắn có cảnh giác, nhưng chắc chắn không phòng bị như thế!
Hắn quả thực là mục tiêu bị sức mạnh của Thái Cổ Thần Vương cảnh nhắm đến!
Trong hoàn cảnh bình thường, hắn sẽ chết, nhưng sao hắn lại không chết ư?
Đôi khi, số phận chính là kỳ diệu như vậy đấy!
Diệp Thiên Dật đang mặc Nhuyễn Tiên Giáp, Nguyễn Tiên Giáp này là lúc đó Đoan Mộc Huyên tặng cho hắn để bày tỏ lòng biết ơn.
Bình thường, Diệp Thiên Dật sẽ không mặc áo giáp đâu, nhưng Nhuyễn Tiên Giáp lại cực kỳ mềm mại, mặc lên người gần như không cảm giác, nên Diệp Thiên Dật vẫn luôn mặc nó.
Đúng vậy!
Chính Nhuyễn Tiên Giáp này đã chặn sức mạnh to lớn kia cho Diệp Thiên Dật.
Nói đúng hơn là cứu Diệp Thiên Dật một mạng.
Nếu không có thứ này, Diệp Thiên Dật thực sự không xong rồi.
“Hừ, ta ngược lại muốn xem xem, lần này ngươi còn sống mà rời được khỏi đây không? Lên cho ra! Nhất định không được nhẹ tay, giết hắn luôn đi!”
Diệp Minh nói.
“Vâng!”
Sau đó bọn họ cùng lên!
“Lùi lại.”
Diệp Thiên Dật nói với Y Nhân Tuyết và Mộc Linh Nhi một câu, sau đó khí thế trên người hắn tăng lên.
Không phải chứ?
Hắn còn muốn đánh trả à?
Mẹ kiếp!
Người gì vậy?
Đúng là buồn cười chết mất.
Tuy nhiên...
Chớp mắt, mấy người xông về phía Diệp Thiên Dật đều biến thành còn rùa trên mặt đất.
Mới đầu, hắn tưởng là ảo giác của mình, cho đến khi hắn thấy Diệp Thiên Dật cầm kiếm xuyên qua một con “rùa”, ngay cả mai rùa cũng xuyên qua được, những tên kia ngu rồi.
Đừng nói Diệp Minh nữa, Y Nhân Tuyết cũng ngốc luôn rồi.
Đây là gì?
Ảo tưởng ư?
Nhất định là ảo tưởng rồi!
Kinh khủng thật!
Đây là thẻ Vương bát đã được thăng cấp, vẫn có ích đối với Bán Thần.
Diệp Thiên Dật thực sự không muốn sử dụng nó lắm, vì hiện tại có rất ít hệ thống mới mà nhiệm vụ thưởng giá trị cuồng ngạo, có thể vì nó thấy Diệp Thiên Dật ngày càng mạnh, cho nên cố tình cho hắn ít hơn chăng?
Mà giờ không dùng không được, vẫn là phải dùng thôi!
Trong một thời gian ngắn, Diệp Thiên Dật giết hết mấy con rùa này, cuối cùng chỉ còn lại tên Diệp Minh đang trợn tròn mắt kia.
“Không! Không phải sự thật, giả hết! Chuyện này đều là hoang tưởng!”
Diệp Minh không tin!
Những gì hắn thấy chắc chắn là ảo giác, bao gồm cả tên Diệp Thiên Dật đang đi về phía hắn.
Nộp—
Một cái tát đánh vào mặt, hắn biết, đây không phải là ảo giác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận